Con bé vẫn còn sống. Họ bế nó vào giữa thùng xe và Minh Kha
dặn nó với giọng trang nghiêm:
— Phải ngoan, đừng sờ mó gì cả nhé!
Sự dè dặt ấy thật là vô ích, ánh sáng của sự sống chỉ còn le lói
dưới chiếc áo đen bằng vải bạc màu.
Ích Tôn tiến về phía pháo đài. Vị Đại úy Chỉ huy trưởng đang
ngồi trước phòng tuyến, khoan khoái hít làn khói thuốc trong một
chiếc điếu nhỏ.
Ông ta nói:
— Thật là im lặng! Người ta có thể nghe tiếng hát của chim sơn
ca. Hồi sáng này, bọn chúng đã đến…
Ích Tôn vội hỏi:
— Rồi ra sao?
— Đêm qua, ta đã tặng cho bọn Đức một tặng phẩm nhỏ. Kìa
nhìn xem: năm thiết giáp. Trên cánh đồi kia, ta có thể thấy kết quả
cuộc tấn công.
Ích Tôn lễ phép nhường cho vị Đại úy nói cho thỏa thích về sự
đắc thắng đêm qua. Bỗng anh ta hỏi:
— Đại úy còn thực phẩm gì trong đồn không? Như kẹo sôcôla
chẳng hạn?
Vị Đại úy ngạc nhiên, miệng rời khỏi ống điếu:
— Sôcôla? Lần đầu tiên tôi mới nghe một vị Trung úy đòi hỏi
sôcôla trong lúc này…
— Tôi có một đứa bé gái trong xe…
— Tại sao không nói ngay? Phải hỏi sôcôla ở đám lính gác.
Chúng nó đem theo luôn.