11 PHÚT - Trang 166

theo dõi những bi kịch của họ và đôi khi trải qua cùng với họ.”

Anh ta rót ra hai ly champagne, tắt tivi và tiếp tục thắp nến, hoàn toàn vi
phạm vào điều cấm kỵ mà Maria nhắc đến.
“Như tôi đã nói, đó là thân phận con người. Kể từ khi chúng ta bị tống ra
khỏi thiên đàng, chúng ta vừa đau khổ, vừa khiến người khác đau khổ hoặc
dõi theo sự đau khổ của những người khác. Nó nằm ngoài tầm kiểm soát
của chúng ta.”

Từ phía ngoài vọng vào tiếng sấm và ánh chớp; một cơn bão lớn đang đến.
“Nhưng tôi không thể làm điều đó”, Maria nói. “Có vẻ thật ngớ ngẩn khi
tôi giả bộ rằng anh là ông chủ của tôi và tôi là nô lệ của anh. Chúng ta
không cần “rạp hát” để tìm kiếm sự đau khổ; cuộc đời cho chúng ta nhiều
hơn cả những cơ hội chúng ta có rồi.”

Terence vừa thắp nến xong. Anh ta cầm một cây nến lên và đặt nó vào giữa
bàn, rồi phục vụ thêm champagne, và trứng cá muối. Maria uống rất nhanh,
và nghĩ về một nghìn franc trong túi xách của nàng, về con người kỳ lạ này,
vừa có sức mê hoặc lại vừa làm nàng sợ hãi, về cách mà nàng có thể kiểm
soát nỗi sợ hãi của mình. Nàng biết rằng, với anh ta, sẽ không có đêm nào
lại giống đêm nào cả, nàng không thể đe dọa anh ta.
“Ngồi xuống.”
Giọng nói của anh ta thay đổi từ dịu dàng sang độc đoán. Maria tuân theo,
và một làn sóng từ trái tim quét lên thân thể nàng; mệnh lệnh đó thật quen
thuộc, nàng cảm thấy an tâm hơn.
“Đó là một kịch bản. Ta vừa bước vào vở diễn.”
Thật tốt khi được ra lệnh. Nàng sẽ không phải suy nghĩ, chỉ tuân theo. Nàng
xin thêm chút champagne, và anh ta mang đến vodka; nó bốc lên đầu nhanh
hơn, được thư giãn hơn và ngon hơn với món trứng cá muối.

Anh ta mở chai rượu; dù ít hay nhiều Maria đang uống một mình trong khi
lắng nghe tiếng sấm chớp bên ngoài. Mọi thứ đang cùng hùa vào để tạo ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.