11 PHÚT - Trang 167

một khoảnh khắc hoàn hảo, như thể năng lượng của cả bầu trời và trái đất
đều đang phô bày cái mặt bạo tàn cả nó.
Sau một lúc, Terence lấy từ tủ ra một chiếc va li nhỏ và đặt nó trên giường.
“Đừng động đậy.”
Maria ngồi im bất động. Anh ta mở chiếc va li và lấy ra hai cái còng tay
bằng kim loại màu vàng.
“Hãy ngồi giạng chân ra.”
Nàng làm theo – không có khả năng lựa chọn, chỉ ngoan ngoãn làm theo
bởi vì nàng muốn vậy. Nàng thấy anh ta đang nhìn vào giữa hai chân nàng,
anh ta có thể thấy quần lót màu đen cảu nàng, đôi tất dài, bắp đùi của nàng,
anh ta có thể tưởng tượng lông mu ở chỗ kín và bộ phận thể hiện giới tính
của nàng.
“Đứng lên.”
Nàng đứng phắt dậy từ chiếc ghế bành đang ngồi. Nàng thấy khó có thể
đứng thẳng được và nhận ra nàng uống nhiều hơn nàng nghĩ.
“Đừng nhìn ta. Hãy cúi thấp xuống, tôn trọng ông chủ của ngươi!”
Trước khi cúi thấp, nàng nhìn thấy một chiếc roi da mảnh được rút ra từ
chiếc va li và được quất vun vút trong không khí, như thể nó có cuộc sống
của riêng nó.
“Uống đi. Giữ đầu cúi thấp và uống.”

Maria uống thêm một ly, hai ly, rồi ba ly vodka. Bây giờ đây không còn là
một vở kịch, nó là hiện thực: quyền kiểm soát nằm ngoài tầm tay của nàng.
Nàng cảm thấy mình như một món đồ, một công cụ đơn thuần, và ý nghĩ
không có gì lạ thường, có vẻ như cảm giác của sự quy phục mang đến cho
nàng ý thức về sự tự do hoàn toàn. Nàng không còn là cô giáo, không còn
là người hướng dẫn, an ủi, lắn nghe những lời thú tội, không còn là người
kích động; trước cái sức mạnh đáng khiếp sợ của người đàn ông này, nàng
chỉ là một cô gái đến từ vùng đất nội địa hẻo lánh của Brazil.
“Cởi quần áo ra.”
Mệnh lệnh này được phát ra một cách xấc xược, mà không một chút ham
muốn, nhưng cùng lúc đó, không gì có thể mang đến cảm giác gợi tình hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.