11 PHÚT - Trang 186

Mọi thứ quanh nàng trở thành một giấc mơ: vườn hoa được chiếu sáng yếu
ớt, hồ nước tối đen, người đàn ông đang bước đi bên cạnh nàng không nói
gì, lác đác vài đôi đang tản bộ, họ không nhận ra việc nàng đang đi bộ với
đôi chân và khó khăn lắm mới cất bươc đi được. Nàng không biết liệu có
phải do cái giá lạnh hay vì vết thương, nhưng đột nhiên nàng mất hết mọi
cảm giác và bước vào trạng thái không ham muốn và không sợ hãi, chỉ có
duy nhất một sự bí ẩn – làm sao nàng có thể mô tả nó đây? Một sự bình yên
kỳ diệu. Cái rào chắn của đau đớn không còn là một vật cản đối với nàng
nữa; nàng có thể vượt xa nó.

Nàng nghĩ về tất cả những người đang nhẫn nại tự nguyện chịu đựng đau
đớn và nàng ở đó, đang gánh chịu sự đau đớn của chính mình, nhưng mọi
chuyện đã qua, nàng đã vượt qua biên giới của thân xác, và giờ đây chỉ có
linh hồn, “ánh sáng”, và một cảm giác trống rỗng, mà ai đó, một ngày nào
đó, sẽ gọi là Thiên đường. Có những nỗi đau hiển hiện và có thể chỉ bị lãng
quên khi chúng ta vượt lên trên chính nỗi đau của mình.

Điều tiếp theo nàng biết là Ralf đang đỡ nàng và khoác chiếc áo khoác của
chàng lên vai nàng. Chắc là nàng đã ngất xỉu vì lạnh, nhưng nàng không
quan tâm; nàng đang hạnh phúc, nàng không còn thấy sợ hãi – nàng đã
vượt qua được. Nàng đã không hạ thấp mình trước mặt chàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.