11 PHÚT - Trang 194

“Anh có thể đến Copacabana vào ngày mai được không?”
Ralf không hiểu vì sao nàng lại đề nghị chàng điều này, nhưng chàng đồng
ý ngay lập tức.

Trích từ nhật ký của Maria, sau đêm nàng đi bộ bằng đôi chân trần ở jardin
Anglais,Geneva :

Tôi không quan tâm liệu rằng nó có từng là điều gì đó thiêng liêng hay
không,tôi ghét việc tôi làm đang hủy hoại tâm hồn tôi ,khiến tôi đánh mất
cảm giác của chính mình ,dạy cho tôi rằng đau đớn là một phần thưởng ,và
tiền mua được mọi thứ và bào chữa cho mọi điều.

Không ai quanh tôi hạnh phúc cả; những khách hàng biết họ đang trả tiền
cho một thứ mà đáng ra là được miễn phí, và đó là nỗi chán chường.
Những phụ nữ biết rằng họ phải bán một thứ mà họ sẽ thích cho đi khoái
lạc và cả bệnh tật, nó có tính hủy hoại. Tôi đã đấu tranh rất lâu và rất khó
khăn trước khi viết điều này, trước khi thừa nhận việc mình bất hạnh và bất
mãn đến thế nào – tôi đã cần và tôi vẫn cần chịu đựng thêm vài tuần nữa.

Nhưng tôi không thể đơn giản là không làm gì cả và giả vờ như tất cả đều
bình thường, rằng nó chỉ là một thời kỳ, một giai đoạn trong cuộc đời tôi.
Tôi muốn quên nó, tôi cần phải yêu – đó là tất cả, tôi cần phải yêu.

Cuộc đời quá ngắn ngủi, hay quá dài, để tôi cho phép bản thân mình được
hưởng sự xa hoa của cuộc sống tồi tệ như thế này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.