11 PHÚT - Trang 215

“Là anh chàng họa sĩ phải không?”
“Không, là Copacabana. Luôn có một giới hạn cho mọi thứ, và tôi đã chạm
tới giới hạn của mình vào sáng nay khi tôi đang nhìn chiếc đồng hồ hoa gần
cái hồ đó.”
“Và giới hạn đó là gì?”
“Cái giá của một nông trại tại một vùng hẻo lánh của Brazil. Tôi biết tôi có
thể kiếm nhiểu tiền hơn, tôi có thể làm việc thêm một năm nữa – rốt cuộc
thì nó có gì khác biệt chứ?”

À, tôi biết nó sẽ tạo ra điều gì khác biệt rồi; tôi sẽ bị mắc trong các bẫy này
vĩnh viễn, giống như ngài và những khách hàng vậy, những thương gia,
những chiêu đãi viên hàng không, những anh chàng tài năng, những nhà
điều hành các công ty ghi âm, và rất nhiều những người đàn ông tôi đã biết,
với họ tôi đã bán thời gian của tôi và đó là thứ họ không thể bán lại cho tôi.
Nếu tôi ở đây thêm một ngày, tôi sẽ ở đâu thêm một năm nữa, và nếu tôi ở
đây thêm một năm nữa, tôi sẽ không bao giờ có thể ra đi.

Milan gật đầu một cách thận trọng, như thể anh ta hiểu và đồng ý với mọi
điều nàng nói, mặc dù anh ta không thể nói bất cứ điều gì, vì sợ tiêm nhiễm
điều đó vào đầu tất cả các cô gái đang làm việc cho anh ta. Anh ta là một
người đàn ông tốt, dù anh ta không chúc phúc cho nàng, cũng không cố thử
thuyết phục rằng nàng đã sai.

Nàng cảm ơn anh ta và gọi một ly champagne, nàng không thể chịu được
nếu thêm một ly cocktail hoa quả nữa. Nàng có thể uống bây giờ khi nàng
không làm việc. Milan bảo nàng gọi điện cho anh ta nếu nàng cần bất cứ
thứ gì; nàng sẽ luôn được chào đón.

Nàng trả tiền cho ly rượu và anh ta nói nó là của nhà. Nàng chấp nhận: xét
tới cùng thì nàng đã mang lại cho ngôi nhà này một món lời còn lớn hơn
nhiều so với ly rượu đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.