12 TƯỚNG SOÁI TRUNG HOA - Trang 80

– Thần tự biết tuổi đã quá cao, dù Đại vương chiếm được thiên hạ

thì thần cũng không làm quan được bao lâu nữa để hưởng giàu sang.
Chi bằng lúc này còn sống thì hãy kiếm cho con cháu chút ít đất
ruộng, đời đời hưởng ân huệ của Đại vương thì hoàn toàn thỏa mãn,
yên tâm lao vào vòng lửa đạn.

Nghe vậy Tần vương đành phải chiều theo. Thế mà khi quân Tần

đã đến Hàm Cốc, tức sửa soạn vượt biên giới, một lần nữa Vương
Tiễn lại sai người về triều cố xin thêm mấy chỗ đất tốt nữa, rốt cuộc
đều được Tần vương ban cho.

Phó tướng Mông Vũ thấy vậy phàn nàn:
– Tướng quân xin mãi như vậy chẳng là quá đáng lắm ư? Một khi

thắng trận trở về tất Đại vương còn ban thưởng nhiều gấp bội, chưa có
công lao gì mà xin mãi thì tôi sợ rằng Đại vương không hài lòng đấy.

Nhân lúc ấy chỉ có hai người, lại đã quá hiểu nhau nên Vương

Tiễn nhỏ giọng thú thực:

– Ông thừa biết Đại vương tính tình rất tàn nhẫn, lại hay đa nghi.

Nay bất đắc dĩ phải giao cho ta và ông 60 vạn quân, tức không còn bao
nhiêu quân ở bên mình. Nếu như chúng ta đồng lòng phản nghịch thì
Đại vương làm sao chống nổi, tất không khỏi băn khoăn nghi ngờ. Ta
cốt xin nhiều ruộng đất là để cho Đại vương yên tâm, không còn nghi
ngờ nữa đấy thôi. Ta không hề tham lam chút của cải phù hư đó đâu.

Khi ấy Mông Vũ mới hiểu ra, hết lời khen ngợi Vương Tiễn

không những mưu trí sâu xa mà còn hiểu biết nhân tình thế thái rất rõ
ràng. Cách hành xử của ông từ lúc bắt đầu cầm binh quyền cho đến
khi cuối đời càng tỏ rõ “gừng càng già càng cay” là bài học thâm thúy
để người đời sau suy nghĩ.

Về mặt nước Sở, khi nghe tin chính Vương Tiễn cầm quân, lại có

dưới tay 60 vạn tinh binh, cả Sở vương lẫn triều thần đều phải kinh
hoảng. Sở vương không còn cách nào khác là phải sai tướng Cảnh Kỳ
chiêu mộ thêm 20 vạn quân đến Đông Cương tiếp trợ cho Hạng Yên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.