120 NGÀY NHÌN TRỘM - Trang 133

CHƯƠNG

21

N

gày thứ 116.

“Gatsby mua lại căn nhà đó, bởi vì Daisy sống ở đối diện vịnh biển.”
Thôi Thiện bắt đầu đọc lại “Gatsby vĩ đại”, vô cùng kiễn nhẫn lật giở

mấy chục trang, rồi lại nhớ tới X: Anh ấy đang sống ở phía sau một ô cửa
sổ nào đó trên đỉnh tòa nhà kia, chỉ vì cô ta bị giam cầm ở trong vườn treo
phía đối diện này?

Cô ta vẫn rất muốn thoát ra khỏi đây, mỗi ngày đều ôm cây đợi thỏ chờ

một vật thể bay nào đó chứ không phải là chiếc trực thăng mô hình đen
ngòm kia. Giữa trưa, có một chiếc phi thuyền to lớn bay ngang qua, trưng
ra quảng cáo của một sản phẩm cao cấp nào đó. Cô ta lười chẳng buồn cầu
cứu, dù gì cũng chỉ phí sức mà thôi. Thời còn đi học, ở sân vận động rất
hay nghe thấy tiếng rền vang của máy bay, nhìn thấy những chiếc máy bay
không biết là loại gì bay lướt qua bầu trời cao rộng, kéo theo hai vệt khói
nhỏ phía sau, biến mất khỏi tầm mắt của cô ta trong tầng mây xa nhất, tới
đảo Bali, tới Paris hay là Las Vegas? Cô ta từng ngưỡng mộ máy bay, bao
gồm tất cả những thứ có thể bay được, từ con muỗi tới con chim sẻ rồi đến
cánh diều, thậm chí là cả những cô tiếp viên hàng không trên các chuyến
bay quốc tế.

Muốn bay, cho dù là bay giống như chim thiên nga, cô ta chạm vào sợi

dây chuyền trên cổ mình.

Uống nốt nửa túi sữa bò cuối cùng, cô ta phát hiện ra mình đã có một sợi

tóc bạc.

Thật sự sụp đổ, sợi tóc ấy từ trên trán rủ xuống trước mắt, phát ra ánh

phản quang màu vàng óng, có phải tốc độ lão hóa đang được đẩy nhanh gấp
10 lần không? Cô ta không dám soi gương ở hồ nước nữa, sợ rằng nhìn vào
đó sẽ thấy khuôn mặt của mẹ chứ không phải là của bản thân mình.

Trực thăng của X lại tới rồi, đem theo chiếc bút ghi âm mà buổi sáng

mang đi. Thôi Thiện đeo tai nghe, nghe thấy một chuỗi dài giọng nói của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.