120 NGÀY NHÌN TRỘM - Trang 141

CHƯƠNG

23

N

gày thứ 118.

Cơ hồ như một ngày xuân rất xa xôi nào đó, một người đàn ông đứng

trước khung cửa sổ chạm sát đất, ánh nắng mặt trời xuyên qua rặng trúc
đào phía ngoài tường, rọi lên cơ thể trần trụi của hắn. Thôi Thiện lấy chăn
trùm lên mình, mặc ý thưởng thức những bắp thịt phần sau lưng và cả
những khoảng lông rậm rạp trên người hắn nữa.

Vì sao lại mơ thấy điều này? Thỉnh cầu của cô được đáp ứng rồi sao?
Thôi Thiện ngủ mơ ngày càng nhiều, không biết nguyên nhân có phải là

do X trèo xuống bên cạnh cô hay không? Nhưng mỗi lần mở mắt ra vẫn
luôn là một màn trống rỗng, cho dù là cố ý giả vờ ngủ, cả đêm ép bản thân
phải tỉnh táo, nhưng cũng vẫn không đợi được tiếng thở của anh ta.

Anh ta chỉ muốn một thứ - Tất cả bí mật của Thôi Thiện.
Mấy chục ngày gần đây, cô vẫn luôn nói vào chiếc bút ghi âm hoặc

iPhone, quả thực đã coi chúng như một bác sĩ tâm lí tới để nghe mình giãi
bày tâm sự, từ những chuyện thời mình còn nhỏ cho tới khi là thiếu nữ, mối
tình đầu và cả lần đầu tiên bị lừa gạt… Bất kì cô gái nào cũng đều có
những bí mật ấy, chỉ có điều đàn ông trước giờ chưa từng biết được, hoặc là
tưởng tượng gian ác một cách quá đáng.

Xin lỗi, X, Thôi Thiện không phải nói dối lần đầu - Cô không nói ra toàn

bộ sự thật.

Chết là cái gì?
Trừ năm 7 tuổi, chú mèo nhỏ Tiểu Bạch bị bố đập chết; năm 12 tuổi, bố

bị hỏa hoạn thiêu chết, còn cả… Về bố của cô, người đàn ông tên Thôi Chí
Minh, ông ấy không phải bị lửa thiêu chết.

14 năm trước, mặc dù trời cũng mịt mù, nhưng lại không có màn khói

bụi không thể xua tan đi này, cũng không có cô gái trẻ khoác chiếc túi Dior
trong màn đêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.