120 NGÀY NHÌN TRỘM - Trang 49

CHƯƠNG

7

N

gày thứ bốn mươi.

Về tuổi thơ, tôi muốn bắt đầu kể từ năm 10 tuổi.
Lớp 3, tôi vẫn mặc váy trắng, phía sau buộc dây buộc tóc hình bươm

bướm, nhớ lại đúng là quê mùa không chịu được. Tôi chính là học sinh bán
chính thức

24*

tỉnh lẻ mà các người thường nói tới - Tuy tôi không sinh ra ở

nơi này nhưng tôi sẽ chết đi ở đây.

*

Chỉ những học sinh có hộ khẩu ở một nơi nhưng lại học ở một nơi khác.

Có một lão già mù cả hai mắt, mọi người đều nói ông ta là bán tiên

25*

nên đàn đàn lũ lũ kéo tới nhờ ông ta đoán số mệnh. Mẹ tôi cũng lôi tôi tới
nhà ông ta, tôi vô cùng căm ghét nơi đó, sương khói mịt mù, đầy mùi tanh
hôi. Lòng bàn tay của mẹ lạnh ngắt, tôi rất muốn rút tay ra, nhưng lại bị
nắm chặt lại. Lão mù bán tiên tính toán bát tự ngày sinh của tôi, lắc đầu
nguây nguẩy nói rất lâu, kết luận bát tự của tôi hung hiểm lạ thường, sẽ
khắc chết cả nhà. Mẹ nghe xong ăn ngủ không yên, nhờ vả bán tiên hãy sửa
tên thay đổi phong thủy cho tôi. Lão mù đưa ra giá 10 nghìn tệ, bố nói ông
ta chỉ là kẻ lừa tiền mà thôi, huống hồ hộ khẩu của chúng ta vẫn đang ở thị
trấn cũ, phải trở về để đổi tên thì rất khó, lại còn phải tiêu tốn thêm nhiều
tiền để đút lót nữa.

*

Một nửa là tiên.

Cuối cùng, tôi vẫn cứ tên là Thôi Thiện.
Sau đó ba năm, mẹ vẫn luôn lo lắng hoảng sợ - Quả nhiên, lời dự đoán

của lão mù bán tiên thành sự thật.

Mùa hè năm 12 tuổi, tôi vừa tốt nghiệp trường tiểu học Bắc Tô Châu Lộ,

chuẩn bị tham gia lớp học dự bị cho cấp 2 thì bố xảy ra chuyện.

Tên bố là Thôi Chí Minh, mỗi tối đều uống rượu, lúc nào cũng ngậm một

điếu thuốc, trước mặt bay đầy khói thuốc màu xanh lam, và mùi hương
nicotin. Gạt tàn thuốc lá lúc nào cũng đầy ắp, trên sàn nhà đầy đầu lọc và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.