“Ôi ,Chúa tôi,” cô ta thốt lên. Giọng cô ta một nửa sự ngạc nhiên, một nửa
là sự lo lắng. “Anh đã làm gì thế này?”
Đặt một cánh tay lên vai Veek, anh ta xoay người cô ta lại đối diện với
bức tường có những con số. Hai mắt cô ta mở to. “Ôi, Chúa tôi,” cô ta lại
thốt lên lần nữa, nhưng giọng điệu đã khác đi. “Cái gì đây?
“Nó đã nằm dưới những lớp sơn,” anh ta nói. “Nhìn sang bên này đi.”
Có một phương trình khác được viết trên tường ngay trên bàn làm việc
của Nate. Phương trình này có nhiều biểu tượng hơn và ít chữ số hơn. Veek
nhìn chằm chằm vào nó. “Nó có nghĩa là gì?”
“Không biết,” anh ta nói, “ngoại trừ, tôi chắc chắn rằng nó không phải là
những con số tính toán cho số gạch đá và gỗ.”
Cô ta bước lại gần hơn và chỉ vào một biểu tượng, một chữ y lộn ngược.
“Tôi nghĩ, tôi đã từng nhìn thấy nó rồi.” Veek nghiêng đầu mình về một bên.
“Chết tiệt, tôi ước gì mình đã chú ý hơn trong lớp toán học.”
λ
“Tôi không nghĩ nó là toán học,” Nate nói. “Ý tôi là, nó là toán, đúng,
nhưng tôi nghĩ rằng nó liên quan đến vật lý hay gì đó. Tôi chỉ không chắc
xem nó là cái gì thôi. Tôi vẫn nhớ một vài nội dung cơ bản, khối lượng nhân
vận tốc bằng lực tác động, kiểu kiểu đó.”
“Đó là khối lượng nhân gia tốc của vật.”
“Cũng như nhau, phải không?”
“Ừm, anh đã chứng minh được quan điểm của mình. Nó vượt quá khả
năng của chúng ta.” Cô ta thở dài.
“Có gì sai sao?”