dùng, và loại phim khiêu dâm nào anh tải về máy. Nhưng tôi không quan
tâm.”
“Chao ôi.”
“Vậy, anh có muốn một mật khẩu mới hay không?”
“Cô có thể thêm vào trước mật khẩu cũ số 1-4-4 được không?”
Cô ta gật đầu. “Mười hai bình phương ư? Không tồi. Rất dễ nhớ, và đặt
chúng ở phía trước thay vì phía sau sẽ nâng cấp mức độ bảo mật hơn một
chút.” Những ngón tay cô ta nhảy múa trên bàn phím. Đó là một vũ điệu kì
quặc, Nate nhận ra rằng mình trước đây chưa từng gặp một ai sử dụng bàn
phím Dvorak.
“Xong,” cô ta nói. “10 đô một tháng. Tôi không khó khăn gì trong việc
thu phí này vào ngay tháng đầu tiên, nhưng nếu được thì sẽ tốt hơn.”
Anh ta moi chiếc ví trong túi quần ra và lấy ra tờ 20 đô duy nhất. “Cô có
tiền lẻ không?”
“Không,” cô ta đáp. “Mặc dù vậy, tôi nói cho anh biết điều này. Hãy đưa
tôi 20 đô và chúng ta sẽ coi như anh đã trả phí cho cả ba tháng sử dụng.”
Đó quả là một thỏa thuận có lợi, nhưng anh ta vẫn lăn tăn về những con
số trong đầu để tính toán xem liệu mình có đủ khả năng chi trả cho nó
không. “Vâng. Thế cũng được,” anh ta quyết định.
Anh ta chìa tờ giấy bạc ra. Cô ta chộp lấy nó từ tay Nate và nhét vào túi
áo mình. “Anh có thể đi được rồi đấy,” cô ta nói. “Anh sẽ có quyền truy cập
ngay khi quay trở lại căn hộ của mình. Đôi lúc tín hiệu mạng có một chút
trục trặc khi phải chạy xuyên qua những bức tường. Nếu có hiện tượng đó,
hãy thử mở cửa hoặc đi ra hành lang nếu anh có máy tính xách tay. Sóng
thường rất khỏe khi ở ngoài đó.”