14 - TẬP 2 - Trang 126

Nate có một câu hỏi nhưng sự kiệt sức đã đè nặng lên anh như một chiếc

tạp dề bằng chì. Anh đã mong được quay trở lại và nhìn thấy khuôn mặt
Veek sáng bừng lên như thế nào khi anh kể về căn phòng máy phát điện.
Nhưng khi mọi chuyện đã xảy ra, cơ thể Nate đã gần như tắt ngúm. Mỗi
bước đi giờ đây đều là sự nỗ lực hết sức mình.

Tim đang chờ đợi họ ở tầng trệt phía trên. “Tôi không nghĩ tôi sẽ gặp lại

cậu sớm đến vậy,” ông nói. “Cậu có tin gì cho chúng tôi nào?”

“Một mớ hỗn độn rất nhiều thứ,” Nate nói. “Cùng hàng tấn ảnh.”

“Có một loạt máy phát điện ở dưới đó,” Veek chen ngang, “chúng đang

hoạt động trên một đường đứt gãy.”

Lông mày Tim rướn lên. “Chúng ta đang nói đến độ sâu nào vậy?”

“Khoảng một dặm,” Nate trả lời. Anh cố gắng nói ra một điều gì đó và

ngáp dài.

“Cậu sắp hết hơi đến nơi rồi,” Tim gật đầu. “Hãy nói về chuyện này vào

ngày mai nhé!”

Nate đã có một phản ứng trước câu nói này, nhưng không thể nhớ mình

đã làm gì. Anh trở nên chùn bước trước sức nặng “ngàn cân” của hai mí
mắt trong giây lát. Khi tỉnh dậy, Nate thấy mình đang nằm trong nhà và đôi
giày anh mang đang cố giãy khỏi chân. Veek đang ngồi trên chiếc ghế cuối
giường, chân phải Nate đang đặt trên đùi cô. Những sợi dây buộc giày thắt
quá chặt, Veek giật thật mạnh, và cuối cùng chúng cũng bung ra.

“Ôi, Chúa tôi,” cô thốt lên trong khi chun mũi lại. “Anh đã đi đôi giày

này liên tục trong hai ngày phải không, tôi chắc đấy!” Cô lột chiếc tất bằng
hai đầu ngón tay và cầm chúng ra xa như cầm chiếc tã bẩn của trẻ em, rồi
đặt chân anh xuống sàn. Ném thẳng chiếc tất vào phòng tắm, cô xử lý nốt
bên giày còn lại. Nút dây giày lơi ra dưới những ngón tay Veek, và Nate

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.