170 NHÀ THƠ NGA - Trang 104

Từ đó đến giờ chẳng gặp lại nhau.

Tôi bước ra cuộc đời sóng gió ba đào

Phiêu bạt khắp mọi nẻo

Trở về nhà khi tóc đã trắng phau.

Làng tôi ngày xưa màu sáng

Thế mà giờ tôi ngỡ rằng

Làng của tôi màu tối, lặng câm

Như tôi đây, tự mình, màu xám.

Tôi cứ ngỡ rằng

Trong làng không có gì thay đổi

Sau bao nhiêu tháng năm

Tất cả vẫn như ngày ấy

Vẫn cánh đồng, vẫn rặng cây dương

Trước mặt tôi con suối và cây liễu

Cúi mình trên mặt nước

Như người mang gánh nặng, nhọc nhằn thay

Đây cái hồ, đập nước, chiếc cối xay

Sau cánh rừng cánh quạt đang lúc lắc

Cây sồi xanh giống như người Cô-dắc

Từ trong rừng đang bước dạo chơi

Và những chiếc lá màu đen của sồi

Rắc đầy lên ngôi vườn rộng

Nơi mà ông bà tổ tiên trong im lặng

Nằm ngủ yên trong bóng, tựa thiên đàng

Những cây thập ác cúi mình, đã bị bỏ quên

Những lời trên đó bị nước mưa rửa sạch

Mà chẳng cần mưa, chẳng cần lời trên thập ác

Sao Thổ Tinh cũng sẽ xoá sạch trơn...

Thôi thì để cho mẹ cha yên nghỉ với Thánh thần!
“Thế còn Oksana?” - hướng về người anh tôi hỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.