170 NHÀ THƠ NGA - Trang 274

Nhưng muôn thuở thương kẻ đày phát vãng

Như kẻ tù nhân, như kẻ tật nguyền.

Con đường tối tăm của người du lãng

Mùi bánh mì, ngải cứu lạ bốc lên.

Còn ở đây, trong khói đám cháy này

Ta phí hoài chút tuổi xuân còn lại

Nhưng chưa từng một đòn đau nào

Nhận về mình ta từ chối.

Ta biết, sự đánh giá sau này, dù chậm

Sẽ thanh minh cho từng phút, từng giờ

Nhưng trên đời không có người đơn giản

Không nước mắt và kiêu hãnh hơn ta.

7-1922

LỜI THỀ

Người con gái hôm nay vĩnh biệt người thương

Sẽ biến nỗi đau thương của mình thành sức mạnh

Ta thề với cháu con, với những nấm mồ yên lặng

Rằng không ai bắt được ta quì gối đầu hàng!

7-1941

(Xem thêm: Anna Akhmatova - 150 bài thơ và Khúc tưởng niệm)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.