170 NHÀ THƠ NGA - Trang 278

Những con tàu mang đi những người thương

Mang họ đi cả một con đường trắng…

Khắp mọi nơi tiếng rên rỉ bên đường:

“Anh yêu ơi, em đã làm anh giận?”

Mới hôm qua còn nằm lên đầu gối!

So sánh mình với hoàng đế Trung Hoa!

Thế mà giờ hai bàn tay buông nới

Đời rơi như đồng xu gỉ vứt ra.

Kẻ giết người đem xử theo pháp luật

Không dễ thương, mạnh dạn - đứng một mình

Em sẽ nói với anh vào địa ngục:

“Anh yêu ơi, em đã làm gì anh?”

Em hỏi ghế rồi em đi hỏi giường:

“Vì điều chi mà bắt tôi chịu đựng?”

“Vì với cô người ta không còn thương

Thương người khác” - ghế và giường lên tiếng.

Sống phải bùng như ngọn lửa trong đêm

Anh bỏ em - về thảo nguyên giá lạnh!

Anh dạy em rồi làm thế với em

Hỏi tại sao em đã làm anh giận?

Em hiểu ra, anh không phải nói nhiều!

Đã không còn tình nhân - mắt lại sáng

Ở nơi mà đã từ bỏ Tình yêu

Thì Cái chết - người coi vườn tiếp quản.

Chẳng cần rung cây táo ở trong vườn!

Đến thời hạn qủa chín cây rụng xuống…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.