170 NHÀ THƠ NGA - Trang 280

Chỉ hình bóng này với ta vẫn gật đầu chào

Chỉ hai ta mang cho nó dòng thơ ai oán.

Một sợi dây say mê buộc vào ta rất mạnh

Hơn cả tình yêu thương – của người ta.

Nhưng say mê ấy đi qua, có ai đấy đến gần

Không cầu nguyện, nhưng yêu. Đừng vội vàng chỉ trích!

Anh sẽ là kỷ niệm của em, bản nhạc đằm thắm nhất

Trong sự thức tỉnh của tâm hồn.

Trong hồn này anh thơ thẩn như trong ngôi nhà hoang vắng, cô liêu

(Trong ngôi nhà của ta, mùa xuân… ) Đã quên, anh đừng gọi

Tất cả những giây phút của mình em làm đầy anh, trừ lại

Một điều buồn bã nhất – tình yêu.

CHỈ LÀ CÔ GÁI

Tôi bây giờ chỉ là cô gái

Nhiệm vụ của tôi trước lúc lấy chồng

Không được quên khắp nơi đầy chó sói

Và phải nhớ rằng tôi – chú cừu non.

Mơ ước về một pháo đài bằng vàng
Lắc, xoay vòng, rồi đưa qua đưa lại

Đầu tiên búp bê, sau đó thì không

Không búp bê mà chỉ gần như vậy.

Bàn tay tôi không thể cầm gươm

Và trong tay dây đàn không lên tiếng.

Tôi chỉ là cô gái – tôi im lặng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.