170 NHÀ THƠ NGA - Trang 385

Đêm nay anh làm ngọn đèn

Trong bàn tay âu yếm của em…

Em đừng thở, đừng nghiêng, đừng đập vỡ

Trên những bậc đá thềm.

Hãy mang anh với vẻ cẩn trọng hơn

Xuyên qua bóng đêm cung điện của em

Và hãy để cho muộn phiền, lo lắng

Hai con tim - nhịp đập sẽ sâu hơn…

Để trong khe hở của bàn tay em

Một ngọn lửa bé bỏng vô cùng

Anh sẽ cháy lên như tượng Thánh…

Chẳng phải là em đã đốt anh lên?

VẪN CỨ LÀ QUÁ SỚM

Tôi đợi chờ đau khổ bấy lâu nay

Với vẻ đủ đầy của hạnh phúc vô ý

Nỗi đau đến như ánh sáng màu xanh lặng lẽ

Quấn vào tim, giống như một bàn tay.

Tia sáng ước mong đã mang đến theo mình

Những âu yếm khổ đau, dằn vặt thế

Xuyên qua ẩm ướt của bao dòng lệ

Những sắc màu rót xuống cả trần gian.

Và con tim cứng đờ như tấm kính

Trong tim này vẫn hát một nỗi đau:
“Ôi, đau thương, dù mi đến khi nào

Thì mãi mãi vẫn cứ là quá sớm!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.