170 NHÀ THƠ NGA - Trang 400

Những nụ hôn tưởng chừng như ghê tởm

Thế mà sao vẫn cháy bỏng lại kì.

Nụ hôn tận cùng khoái lạc hãy biến đi

Không gọi tên và không cần giấc mộng

Ta căm thù – ta có thừa bạo dạn

Ta có đủ đầy ý chí của tình ta.

1901

AD INFINITUM(1)

Trong nhà thờ – tất cả như ngày trước.

Nghe tiếng rung khe khẽ của bình hương.

“Anh nói đùa, anh cười hỏi em

Chẳng lẽ là em yêu anh thật?”

Ngọn nến rung, mịt mờ làn khói bốc

ánh sáng như vay mượn chiếu lên tranh

Ai cũng muốn trong nhà thờ tối đêm

Để hết nến này, nến kia sẽ đốt.

Trong nhà thờ rồi vẫn như ngày trước.

Nghe tiếng rung khe khẽ của bình hương.

“Anh chỉ đùa tôi, anh không chân tình

Khổ thân tôi! Thế mà tôi yêu thật”.

__________

(1)Đến vô cùng (tiếng Latinh).

***
***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.