170 NHÀ THƠ NGA - Trang 398

Em lạnh lùng với anh nhiều lắm lắm

Nhưng cả cuộc đời cho đến ngày cuối tận

Bạn tình ơi, em vẫn mãi của anh.

Với những đam mê mới mẻ, anh biết rằng

Với người khác, tình xưa em quên lãng

Nhưng trong kỷ niệm bóng hình xưa vẫn sống

Dù tình xưa đã yên giấc ngàn năm.

Và sẽ có một khoảnh khắc đau khổ của tình

Trong ánh sáng của một ngày xưa cũ

Bên người ta, em nhìn vào ngọn nguồn bất tử

Em chợt rùng mình và bỗng nhớ đến anh.

ANH YÊU EM

Anh yêu em hơn Bài ca, hơn Trời cao, Biển rộng

Anh yêu em lâu hơn những ngày được sống trên đời

Chỉ vì em mà anh cháy lên như ngôi sao trong tĩnh lặng xa xôi

Em là con tàu không chìm trong giấc mơ, trong sương mờ, trong sóng.

Anh yêu em bất thình lình, ngay lập tức, ngẫu hứng

Nhìn thấy em – anh giống như người mù bỗng nhiên sáng mắt ra

Và ngạc nhiên rằng trong cuộc đời tượng vẫn luôn kết gắn

Rằng vẫn có thừa châu ngọc dưới chân ta.

Anh nhớ. Em mở cuốn sách lật từng trang sột soạt

Anh hỏi em: “ở trong lòng có tan hết giá băng?”

Em đến gần, trong khoảnh khắc anh nhìn thấy trời cao và thấy chốn xa

xăm

Và anh yêu – vì người yêu và về tình yêu anh cất tiếng hát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.