170 NHÀ THƠ NGA - Trang 468

Tất cả ngủ. Thượng Đế, thiên thần, quỉ sứ.

Cả bạn bè, đầy tớ, những đứa con.

Chỉ tuyết vang lên trong bóng tối con đường.

Tiếng vọng trên thế gian không còn nữa.

Nhưng. Anh có nghe trong bóng đêm băng giá

có ai đó khóc, ai đó thì thầm.

Có ai đó phó thác cho mùa đông.

Và khóc lên. Trong bóng đêm ai đó.

Giọng rất thanh. Mảnh mai như kim nhỏ.

Nhưng chỉ không còn… Người ấy cô đơn

bơi trong tuyết. Khắp nơi lạnh và sương…

Khâu đêm với bình minh… Trên cao đó.

“Thiên thần chăng? Có ai đang nức nở

mong trở về đợi tuyết như mùa hè

của tình yêu? Trong bóng đêm về nhà.

Anh kêu trong bóng đêm? Câu trả lời chẳng có.

“Dàn đồng ca buồn. Có phải thiên thần nơi đó

nhắc cho ta những giọt lệ ngân vang.

Có phải các ngươi từ giã giáo đường

đang mê ngủ. Có phải các ngươi?” – Lặng lẽ.

“Có phải ngươi, Paven? Giọng của ngươi, đúng thế

đã chai sần bởi giọng nói khô khan.

Có phải ngươi, mái đầu bạc trong đêm

khóc ở đó?” Nhưng âm thầm gặp gỡ.

“Có phải bàn tay che mắt nhìn ngó

đôi bàn tay khắp nơi thấy lờ mờ?

Thượng Đế chăng? Dù ý nghĩ vẩn vơ

Nhưng tiếng khóc nghe chừng rất cao cả”.

“Có phải thiên thần Gabriel thổi gió

trong chiếc kèn, ai đó sủa rất to

chỉ một mình tôi đôi mắt mở ra.

Đang thắng yên cương những người kị sĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.