170 NHÀ THƠ NGA - Trang 469

Tất cả ngủ say. Trong bóng đêm ấp ủ.

Từ trời xanh chó chạy cả một đàn.

Có phải thần Gabriel giữa mùa đông

với chiếc kèn một mình đang nức nở?”

“Không phải - tôi, John Donne, tôi là hồn anh đó.

Tôi một mình buồn thấu tận trời xanh
rằng hồn anh bằng lao động của mình

tạo nên những tình cảm nặng nề và ý nghĩ.

Với những thứ này anh bay lên có thể

giữa những đam mê, giữa những lỗi lầm.

Anh từng là chim thấy nhân dân mình

khi bay trên những mái nhà, mọi ngả.

Anh nhìn thấy cả bao la biển cả.

Địa ngục kia anh nhìn thấy rõ ràng

và sau đó anh nhìn thấy Thiên đàng

trong khổ đau vì đam mê chối bỏ.

Anh nhìn thấy cuộc đời như đảo nhỏ.

Và anh từng gặp gỡ với Đại dương

khắp bốn phía chỉ tiếng rú, bóng đêm.

Anh giật-lùi rồi bay quanh Thượng Đế.

Nhưng hành trang vào trời xanh không thả

để thấy cuộc đời – trăm cái tháp mà thôi

và dải băng sông nhìn thấy từ trời

ngày phán xử không có gì đáng sợ.

Và khí hậu chỉ đứng yên một chỗ.

Tất cả như một giấc mộng rã rời.

Thượng Đế là ánh sáng trong cửa sổ mà thôi

màn sương đêm trong ngôi nhà xa lạ.

Những cánh đồng không có ai cày cả.

Không cày tháng năm. Thế kỉ cũng không.

Chỉ rừng vây quanh bốn phía như tường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.