170 NHÀ THƠ NGA - Trang 470

Chỉ mưa rơi tí tách trên hoa cỏ.

Người tiều phu đầu tiên với con ngựa nhỏ

chạy tới nơi rồi lạc lối trong rừng

vì sợ hãi đã trèo lên cây thông

trong thung lũng cháy bừng như ngọn lửa.

Tất cả xa xôi. Ở đây nhìn không tỏ.

ánh mắt lặng nhìn những mái nhà xa.
ở đây sáng không nghe tiếng chó nhà

và tiếng chuông hoàn toàn không nghe rõ.

Người tiều phu hiểu rằng xa tất cả

nên đã quay ngựa lại, phóng về rừng.

Ngay lúc này cả người, ngựa, bóng đêm

đã trở thành giấc mơ Kinh Thánh đó.

Không có đường. Tôi khóc lên nức nở.

Đành quay về với sỏi đá mà thôi.

Khi còn sống không thể đến nơi này.

Chỉ sau khi chết tôi về nơi đó.

ánh sáng của tôi ơi, tôi quên anh nhé

trong đất đai quên lãng đến muôn đời

về khổ đau của mong ước tôi bơi

để thân xác, chia ly đem khâu vá.

Tôi ngạc nhiên tiếng khóc nơi ngủ trọ

đang bay vào bóng tối rồi tan ra

tuyết khâu lại ly biệt của hai ta

giật tới-giật lùi, đang bay kim nhỏ.

Không phải tôi thổn thức, – mà anh khóc đó.

Một mình anh nằm trong tủ đựng đồ

một khi tuyết còn bay vào ngôi nhà ngủ mê

một khi tuyết còn bay vào bóng đêm từ đó”.

Giống như chim, anh ngủ yên trong tổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.