170 NHÀ THƠ NGA - Trang 72

NÀNG THƠ ĐAU KHỔ

Thôi im đi, Nàng Thơ đau khổ

Chẳng muốn làm phiền nữa giấc mơ xinh

Tôi và em đã từng nguyền rủa

Giờ lặng im để tôi chết một mình

.Khóc làm chi những buồn đau mất mát?

Dẫu biết rằng khóc cho nhẹ lòng thêm

Tôi như cánh cửa tù rên cót két

Đã chán rồi tiếng nức nở con tim.

Thế là hết! Giờ gió mưa u ám

Đường tôi đi ảm đạm chẳng vô tình

Trên đầu tôi giờ chẳng còn hửng sáng

Tia nắng hồng ấm áp giữa tâm linh.

Tia nắng thần tiên của tình yêu hi vọng

Tôi vẫn gọi trong mơ và cả trong đời

Trong lao động, đấu tranh, khi bên bờ vực thẳm

Vẫn gọi tên nhưng nay đã thôi rồi!

Cái vực thẳm mà tôi không muốn biết

Nơi mà em muốn thắp sáng đôi điều

Con tim khi đã không còn thấy ghét

Có nghĩa là cũng đã chẳng còn yêu.

1855.

XIN LỖI

Xin lỗi nhé! Quên đi ngày sụp đổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.