1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 1379

“Không. Không cần. Cám ơn cô,” Tengo đáp. Dù ở lại đây một mình với

người cha đã chết, anh cũng không có chuyện gì đặc biệt để nói với ông.
Lúc ông còn sống hai cha con chưa từng nói chuyện với nhau cho tử tế một
lần, nên không thể nào sau khi ông qua đời lại đột nhiên nảy ra chuyện
muốn nói được.

“Vậy tôi muốn ra chỗ khác để bàn với anh về một số chuyện tiếp sau

đây, không có vấn đề gì chứ?” y tá Tamura hỏi.

Không sao cả, Tengo trả lời.
Trước khi ra khỏi phòng, y tá Tamura quay sang phía cái xác chắp tay

khấn khứa gì đó. Tengo cũng làm theo. Con người thường thể hiện một sự
tôn kính tự nhiên đối với người chết. Dẫu sao, người đó cũng vừa mới hoàn
thành cái công trình cá nhân lớn lao của mỗi người, ấy là việc chết. Sau đó,
hai người ra khỏi gian phòng nhỏ không có cửa sổ ấy, đi vào căn tin. Ở đó
không có ai, ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua ô cửa sổ lớn mở ra khu vườn đối
diện. Tengo bước vào trong ánh nắng, thở hắt một hơi dài. Nơi này không
còn mùi của người chết nữa. Đây là thế giới của người sống, dù nó không
đáng tin cậy và không hoàn mỹ đến đâu.

Y tá Tamura rót trà Hoji

[94]

nóng hổi vào chén bưng tới. Hai người ngồi

đối diện nhau, cách một chiếc bàn, hồi lâu không nói gì.

“Đêm nay anh ở đâu?” y tá Tamura hỏi.
“Tôi định ở lại đây, nhưng vẫn chưa đặt nhà trọ.”
“Hay là anh ở lại căn phòng cha anh vẫn nằm? Đằng nào thì giờ cũng

chưa có ai ở đó, lại tiết kiệm được tiền nhà trọ nữa. Nếu anh không thấy
ngại.”

“Tôi thì không ngại gì,” Tengo thoáng kinh ngạc, “nhưng mà, làm vậy có

ổn không?”

“Không sao đâu. Chỉ cần anh cảm thấy được thì chúng tôi không ai có ý

kiến gì. Lát nữa tôi bảo họ dọn giường cho anh.”

“Ừm,” Tengo cất tiếng, “tiếp sau đây tôi cần làm những gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.