1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 1113

tụm xung quanh gào khóc ầm ĩ. Phí sinh hoạt rẻ, nên tuy tiền lương không
cao song họ có thể sống thoải mái. Y tá Tamura, người đeo kính, đã mất
chồng trong một vụ tai nạn năm năm trước, hiện đang sống với mẹ ở thị
trấn nhỏ gần đây. Y tá Omura thân hình cao lớn, hay cắm bút bi trên búi tóc
có hai đứa con trai, chồng là tài xế taxi. Cô y tá trẻ Adachi đang sống chung
với người chị hơn cô ba tuổi làm nghề trang điểm, hai người thuê nhà sống
bên ngoài thị trấn.

“Anh Tengo thật tử tế,” y tá Omura vừa thay túi dịch truyền vừa nói.

“Hiếm thấy có người nhà bệnh nhân nào ngày ngày đến đây đọc sách cho
người thân hôn mê nghe lắm.”

Nghe cô nói vậy, Tengo thấy không được thoải mái cho lắm. “Chỉ là tôi

xin được nghỉ ít ngày thôi. E không duy trì được quá lâu.”

“Cho dù thời gian rảnh rỗi cũng chẳng ai tình nguyện đến đây cả đâu,”

cô nói. “Nói thế này e không phải, nhưng bệnh này về cơ bản không chữa
được. Dần dà rồi mọi người đều sẽ thấy nản lòng.”

“Bố muốn tôi đọc cho ông ấy nghe, bảo là sách gì cũng được. Từ hồi

trước ấy, lúc ông ấy ít nhiều vẫn còn tỉnh táo một chút. Đằng nào thì ở đây
tôi cũng chẳng có việc gì mà làm.”

“Anh đọc gì cho ông ấy thế?”
“Đủ thứ. Tôi đang đọc dở cuốn nào, đọc tới đâu thì cứ đọc quyển đó từ

chỗ đó mà đi thôi.”

“Giờ đang đọc gì vậy?”

“Xa mãi Phic hâu của Karen Blixen.

[82]

Cô y tá lắc đầu. “Chưa nghe bao giờ.”
“Quyển này viết năm 1937. Blixen là một người phụ nữ Đan Mạch, bà

lấy một quý tộc Thụy Điển. Trước Thế chiến Thứ nhất họ đến châu Phi,
kinh doanh nông trại ở đó. Sau đó bà ly hôn, một mình tiếp quản nông trại.
Bà ấy đem trải nghiệm của mình trong thời gian đó viết thành sách.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.