1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 1118

Tengo đã nhiều lần thấy cha mình sử dụng thủ đoạn tương tự. Chiều Chủ

nhật, tiếng gọi đầy ác ý của ông vang lên khắp hành lang khu nhà tạp cư.
Uy hiếp và giễu cợt. Anh dùng đầu ngón tay ấn nhẹ lên chỗ thái dương. Ký
ức trỗi dậy mang theo đủ thứ lỉnh kỉnh kèm theo nó.

Dường như cảm nhận được điều gì đó từ sự trầm mặc ấy, Fukaeri hỏi:

“Anh ổn không.”

“Không sao cả. Cái người của đài NHK ấy, cứ mặc kệ hắn đi.”
“Quạ cũng bảo thế.”
“Vậy thì tốt quá,” Tengo nói.

Từ lúc nhìn thấy hai mặt trăng trên trời, và nhộng không khí xuất hiện

trong phòng bệnh của cha anh, không còn nhiều chuyện có thể làm Tengo
kinh ngạc nữa. Fukaeri và quạ mỗi ngày đều trao đổi ý kiến với nhau bên
cửa sổ, thế thì có gì mà không chấp nhận được chứ?

“Anh muốn ở lại đây thêm vài ngày nữa, tạm thời vẫn chưa về Tokyo.

Không sao chứ?”

“Anh muốn ở đó bao lâu thì cứ ở bấy lâu.”

Nói xong, Fukaeri lập tức dập máy. Cuộc nói chuyện tan biến trong

khoảnh khắc, tựa như có ai dùng con dao chặt củi được mài sáng bóng
chém một phát đứt lìa đường dây điện thoại vậy.

Sau đó Tengo bấm số điện thoại của nhà xuất bản nơi Komatsu làm việc,

nhưng Komatsu không ở đấy. Nghe bảo tầm một giờ chiều anh ta có đến
trình diện rồi thoắt cái đã biến đi mất. Người nghe điện thoại không biết giờ
anh ta đang ở đâu, cũng không biết anh ta có quay về nhà xuất bản hay
không. Chuyện này là bình thường đối với Komatsu. Tengo để lại số điện
thoại của viện điều dưỡng, nói rằng ban ngày mình thường ở đây, nếu có
thể thì phiền Komatsu liên lạc. Nếu cho số điện thoại của lữ quán, ngộ nhỡ
nửa đêm anh ta gọi đến thì phiền phức lắm.

Lần trước anh nói chuyện với Komatsu là lúc tháng Chín sắp sửa kết

thúc. Một cuộc điện thoại ngắn gọn. Từ đó đến giờ, anh ta không liên hệ
với Tengo lần nào, Tengo cũng không liên lạc với anh ta. Từ hồi cuối tháng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.