1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 1160

phí nghe nhìn đi. Chỉ cần thế, cuộc sống yên bình trước đây sẽ quay lại
thôi.”

Giọng người đàn ông vang vọng trong hành lang. Aomame có cảm giác

thằng cha này đang hưởng thụ sự lắm lời của chính hắn, đang hưởng thụ sự
chế giễu dành cho những kẻ không trả tiền, châm chọc và chửi bới. Qua
giọng điệu của hắn có thể cảm nhận được niềm hân hoan biến thái ấy.

“Ông Takai này, ông đúng là kẻ cố chấp. Tôi lấy làm khâm phục. Ông cứ

như con ốc biển ẩn mình sâu dưới nước, sống chết cũng không chịu lên
tiếng. Nhưng tôi biết ông đang ở trong ấy. Giờ ông đang đứng sau cửa, nhìn
chằm chằm ra phía này. Căng thẳng đến nổi dưới nách rịn mồ hôi. Thế nào?
Tôi nói cấm có sai chứ?”

Tiếng gõ cửa vang lên mười ba lần, sau đó dừng, Aomame nhận ra nách

mình rịn mồ hôi.

“Được rồi. Hôm nay tới đây thôi. Nhưng mấy hôm nữa tôi lại đến. Hình

như tôi hơi thích cánh cửa này rồi đấy. Cửa cũng có nhiều loại mà. Cánh
cửa này cũng được lắm, gõ lên thấy rất dễ chịu. Cứ tình hình này, tôi phải
định kỳ đến đây gõ mấy cái mới đã nghiền. Tốt thôi, ông Takai, hai hôm
nữa gặp nhé.”

Tĩnh lặng bao trùm. Dường như tay nhân viên thu phí đã đi rồi. Nhưng

không nghe tiếng bước chân. Cũng có thể hắn giả bộ đi, nhưng vẫn đứng
trước cửa. Hai tay Aomame nắm chặt hơn vào cán gậy, đợi thêm khoảng
hai phút nữa.

“Tôi vẫn còn ở đây đây này,” tay nhân viên cất tiếng nói, “ha ha, ông

tưởng tôi đã đi rồi chắc? Nhưng mà tôi vẫn đang ở đây. Tôi gạt ông đấy.
Xin lỗi nhé, ông Takai. Tôi là thế đấy.”

Có tiếng ho khan vang lên. Tiếng ho chói tai mà kệch cỡm.

“Tôi làm việc này lâu rồi. Năm tháng trôi đi, tôi dần dần có thể nhìn thấy

người ở sau cánh cửa. Không phải là khoác lác đâu. Không hiếm người trốn
sau cánh cửa, tìm đủ mọi cách cù nhầy không trả phí nghe nhìn cho đài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.