1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 1210

“Nhưng nếu hắn ta bị bệnh thần kinh thì sao cứ chọn căn hộ này mà gõ

cửa chứ? Không phải có rất nhiều cửa hay sao? Tôi luôn hết sức cẩn thận,
không để ánh sáng lọt ra ngoài, cũng không gây tiếng động gì lớn, lúc nào
cũng kéo rèm cửa, không bao giờ phơi quần áo bên ngoài. Nhưng thằng cha
ấy lại cứ chọn căn hộ này mà gõ cửa. Hắn ta biết tôi nấp bên trong, hoặc ít
nhất là hắn khăng khăng rằng mình biết, rồi cứ ra sức tìm đủ mọi cách để
mở cửa này ra.”

“Cô cảm thấy thằng cha đó liệu có còn quay lại không?”

“Không biết. Có điều, nếu hắn thực sự muốn ép tôi phải mở cửa thì e là

sẽ còn quay lại nữa, cho đến khi nào tôi mở cửa mới thôi.”

“Chuyện này làm cô thấy không yên lòng.”
“Không phải không yên lòng,” Aomame nói, “chỉ là không thích.”

“Đương nhiên tôi cũng không thích. Rất không thích là đằng khác,

nhưng kể cả thằng cha nhân viên thu tiền rởm ấy có quay lại nữa, chúng ta
cũng không thể nhờ cảnh sát hoặc bên đài NHK hỗ trợ được. Kể cả nếu tôi
nhận được điện thoại của cô là lập tức xuất phát thì lúc đến được chỗ đấy e
rằng hắn ta đã đi mất rồi.”

“Tôi nghĩ một mình tôi có thể đối phó được.” Aomame nói, “dù hắn

khiêu khích thế nào, chỉ cần tôi không mở cửa ra là được.”

“Đối phương chắc sẽ không từ một thủ đoạn nào, tìm đủ mọi cách để

khiêu khích cô đấy.”

“Chắc là thế.” Aomame nói.
Tamaru đằng hắng một tiếng ngắn gọn, rồi đổi chủ đề: “Thuốc dùng để

kiểm tra đã đưa tới chưa?”

“Dương tính.” Aomame trả lời gọn ghẽ.

“Tức là trúng rồi?”
“Đúng vậy. Đã thử hai loại, kết quả giống nhau.”
Một khoảng lặng. Trầm mặc như tấm bia đá còn chưa khắc chữ lên.

“Không nghi ngờ gì nữa hả?” Tamaru hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.