1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 1256

nhà, một mình trong phòng khách, vừa lo cho cô vừa nhìn tia sét xẹt qua
bầu trời. Lúc ấy, tôi đã tận mắt nhìn thấy sự thật được ánh chớp lóe lên
chiếu sáng. Đêm đó tôi mất đi một người bạn là cô, đồng thời cũng mất đi
thứ gì đó sâu trong nội tâm mình. Hoặc có lẽ là những thứ đã tích lũy nhiều
năm, những thứ vẫn luôn ở trung tâm sự tồn tại của tôi, mạnh mẽ chống đỡ
cho tôi.”

Aomame dứt khoát hỏi: “Trong đó có phải bao gồm cả sự phẫn nộ

không?”

Một thoáng trầm mặc như thể đáy hồ khô cạn. Sau đó bà chủ cất tiếng:

“Trong những thứ mà tôi mất đi lúc đó, phải chăng bao gồm cả sự phẫn nộ
của tôi? Ý cô muốn hỏi vậy phải không.”

“Đúng vậy.”
Bà chủ chầm chậm thở dài một tiếng. “Câu trả lời cho câu hỏi này là Có.

Đúng thế không hiểu tại sao, cảm giác phẫn nộ bừng bừng trong lòng tôi
dường như đã biến mất trong tiếng sấm ầm ầm đó, hay ít nhất là đã lùi về
một nơi xa xăm nào đó. Giờ đây thứ tồn tại trong tôi không phải là cảm
giác phẫn nộ hừng hực như trước kia nữa, mà biến thành một thứ giống như
là nỗi bi thương có sắc điệu nhàn nhạt. Thế mà tôi vẫn thường nghĩ sự phẫn
nộ hừng hực ấy sẽ mãi mãi không bao giờ giảm nhiệt… nhưng mà, làm sao
cô biết được điều đó?”

Aomame nói: “Vì chuyện đó cũng xảy đến với tôi. Chính vào cái đêm

sấm đánh ì ùng đó.”

“Cô muốn nói đến sự phẫn nộ của cô?”
“Đúng vậy. Cảm giác phẫn nộ đậm đặc và thuần khiết trong tâm trí tôi

giờ đây không còn nữa. Tuy rằng vẫn chưa tan biến hoàn toàn, nhưng giống
như bà nói, nó đã lùa về một nơi xa xăm nào đó rồi. Cảm giác phẫn nộ ấy
từng chiếm cứ một mảnh lớn trong tâm trí của tôi suốt thời gian dài. Nó là
động lực thúc đẩy tôi tiến lên phía trước.”

“Giống như một người đánh xe không biết mệt mỏi, không biết xót

thương,” bà chủ nói, “nhưng giờ đây nó đã mất đi sức mạnh, còn cô thì đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.