1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 1396

Tengo đang đứng bên cửa sổ ngó nghiêng ra ngoài, liền ngoảnh đầu lại

nhìn Adachi Kumi. “Phát tín hiệu?”

“Ưm. Ông ấy thường đập vào khung giường. Cánh tay gõ vào mép

giường, kiểu như đánh mã morse ấy, cốc cốc, cốc cốc cốc, như vậy này.”

Adachi Kumi dùng nắm tay khe khẽ gõ vào khung giường gỗ.
“Anh xem, thế này chẳng như đang phát tín hiệu à?’
“Tôi thấy đó không phải phát tín hiệu đâu.”

“Thế thì là gì?”
“Đang gõ cửa,” Tengo nói bằng giọng khô khốc, “đang gõ cửa nhà người

khác.”

“Ưm, cũng phải. Cũng có khả năng là thế. Nghe cũng giống tiếng gõ cửa

thật.” Sau đó, Adachi Kumi nghiêm nghị nheo nheo mắt lại, “em bảo này,
thế có phải là sau khi mất ý thức, ông Kawana vẫn đi khắp nơi thu tiền phí
nghe nhìn không nhỉ?”

“Chắc thế đấy,” Tengo nói, “ở nơi nào đó trong đầu.”
“Giống như chuyện người lính chết rồi vẫn không buông cây kèn hiệu

của mình ấy nhỉ,” Adachi Kumi cảm thán.

Tengo không biết trả lời cô thế nào, đành in lặng.

“Cha anh chắc yêu thích công việc ấy lắm nhỉ. Đi khắp nơi thu phí nghe

nhìn cho đài NHK.”

“Tôi nghĩ, đó không phải là vấn đề thích hay không thích,” Tengo nói.
“Vậy thì là vấn đề gì?”

“Đó là công việc mà bố tôi giỏi nhất.”
“Ồ, vậy sao?” Adachi Kumi nói đoạn trầm ngâm giây lát, “có điều, ở

chừng mực nào đó, sống như vậy có lẽ là cách tốt nhất.”

“Có lẽ vậy,” Tengo nhìn ra khu rừng chắn gió mà nói. Có lẽ đúng là như

vậy.

“À, thế anh thì giỏi nhất thứ gì?” cô hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.