1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 1420

Tengo tưởng tượng ra cảnh ấy. Một đám người da ngăm đen vì cháy

nắng, khoác trên mìn bộ vest đen không quen mặc, người nào người nấy
không ngừng hút thuốc, ai điếu cho người đàn ông chết vì ung thư phổi.
Nhưng lúc này trong phòng nghỉ chỉ có Tengo và Adachi Kumi. Bầu trời
khí xung quanh tĩnh lặng. Tiếng hót lanh lảnh của lũ chim chốc chốc vẳng
từ khu rừng nhỏ đến, ngoài ra không có bất cứ âm thanh nào phá vỡ sự tĩnh
lặng ấy. Không âm nhạc, không tiếng người. Mặt trời trút ánh sáng dịu
dàng ấm áp xuống mặt đất. Ánh sáng xuyên qua cửa kính lọt vào phòng, tụ
thành một mảng sáng trầm mặc dưới chân hai người. Thời gian tựa như
dòng nước gần cửa sông, trôi đi chầm chậm.

“Cảm ơn cô đã đi với tôi,” Tengo nói sau một hồi im lặng.

Adachi Kumi vươn tay ra, đặt lên bàn tay Tengo. “Đi một mình sẽ không

chịu đựng nổi đâu. Tốt nhất là bên cạnh có một người. Giống như thế này
này.”

“Có lẽ thế thật,” Tengo thừa nhận.
“Một người chết đi, dù hoàn cảnh thế nào thì cũng là chuyện khủng

khiếp. Vì thế giới này đột nhiên vỡ ra một lỗ thủng. Chúng ta cần phải bày
tỏ lòng thành kính. Bằng không, lỗ thủng ấy sẽ không bao giờ bịt lại được.”

Tengo gật đầu.
“Không thể bỏ mặc nó được,” Adachi Kumi nói tiếp, “không khéo có

người rơi xuống khỏi lỗ thủng ấy.”

“Nhưng cũng có lúc người chết mang theo bí mật,” Tengo nói, “trường

hợp đó mà bít lỗ thủng thì những bí mật ấy sẽ trở thành bí mật vĩnh viễn.”

“Nhưng em cảm thấy thế cũng là cần thiết.”
“Tại sao?”
“Nếu người chết đã mang bí mật ấy đi theo thì chắc chắn nó là thứ không

thể để lại phía sau.”

“Tại sao không thể để lại phía sau?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.