1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 1464

“Là những thứ mà anh không nỡ vứt bỏ ấy.”
Tengo thầm nghĩ một hồi. “Tôi không hiểu cho lắm. Lên đường đi xa,

tức là không bao giờ quay lại nơi này nữa sao?”

“Tôi cũng không hiểu,” người kia trả lời, “vừa nãy tôi đã nói, tôi chỉ

truyền đạt nguyên văn lời nhắn của Aomame mà thôi.”

Tengo vừa lấy ngón tay tách những mớ tóc bết vào nhau vừa ngẫm nghĩ.

Đi xa? Sau đó anh nói: “Có thể là tôi phải mang theo một số giấy tờ nhất
định.”

“Chắc không có vấn đề gì đâu,” người đàn ông nói, “lựa chọn mang theo

cái gì là quyền tự do của anh. Chỉ có điều, về vật đựng đồ, cô ấy mong anh
dùng thứ gì mà hai tay vẫn có thể rảnh rang thoải mái.”

“Dùng thứ gì mà hai tay có thể rảnh rang thoải mái,” Tengo nói, “nói vậy

thì các thứ kiểu như va-li du lịch là không được nhỉ?”

“Chắc thế.”
Rất khó suy đoán về tuổi tác, phong thái và vóc dáng người đàn ông qua

giọng anh ta. Đó là chất giọng thiếu những đầu mối cụ thể. Chỉ cần dập
máy, rất có thể Tengo sẽ không sao nhớ nổi giọng nói đó nữa. Cá tính và
cảm xúc – giả định rằng những thứ đó có tồn tại – đã bị ẩn giấu rất sâu.

“Những gì tôi cần truyền đạt đến anh chỉ có vậy,” người đàn ông nói.
“Aomame khỏe không?” Tengo hỏi.
“Sức khỏe thì không có vấn đề gì,” đối phương cẩn trọng trả lời, “có

điều, bây giờ cô ấy đang trong tình trạng tương đối cấp bách. Mỗi hành
động đều hết sức cẩn trọng. Bất cẩn một chút là có thể bị tổn thương ngay.”

“Bị tổn thương,” Tengo máy móc lập lại.
“Và không tiện kéo dài quá lâu,” người đàn ông nói, “ở đây, thời gian là

nhân tố quan trọng.”

Thời gian là nhân tố quan trọng, Tengo lập lại trong đầu. Người đàn ông

này gặp khó khăn trong việc dùng từ, hay là mình trở nên nhạy cảm quá
rồi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.