Aomame hít sâu một hơi, rồi lại thở hắt ra thật dài. Sau đó, nàng dỏng tai
theo tiết tấu của Billie Jean, và leo qua hàng rào sắt. Chiếc mini jupe bị vén
lên tận hông. Mặc xác, nàng thầm nhủ. Muốn nhìn thì nhìn đi. Dù nhìn thấy
cái bên trong váy, cũng đừng mơ nhìn thấu được con người tôi. Huống hồ,
đôi chân thon dài đẹp đẽ ấy chính là chỗ khiến Aomame cảm thấy tự hào
nhất trên thân thể mình.
Sang đến bên kia hàng rào sắt, Aomame sửa lại vạt váy, phủi bụi trên tay,
mặc lại áo khoác, đeo lại túi xách, đẩy gọng kính râm lên một chút. Cầu
thang thoát hiểm đã ở ngay phía trước, một cầu thang sắt sơn màu ghi. Loại
cầu thang đơn giản, thiết thực, chỉ quan tâm đến khía cạnh công năng. Nó
không được làm ra để dành cho các cô gái đi chân trần với độc chiếc quần
tất và mặc mini jupe bó sát người lên xuống. Junko Shimada cũng chẳng
thiết kế bộ Âu phục này để leo lên leo xuống cầu thang thoát hiểm trên
tuyến số ba đường cao tốc Thủ đô. Những chiếc xe tải cỡ lớn đi bên làn xe
ngược chiều khiến cầu thang rung lên bần bật. Gió thổi vù vù qua khe giữa
những thanh sắt. Có điều, đằng nào thì cầu thang cũng ở đó rồi, việc còn lại
chỉ là leo xuống mặt đất mà thôi.
Aomame ngoảnh đầu lại phía sau một lần cuối, điệu bộ như một người
vừa kết thúc phần diễn thuyết của mình nhưng vẫn lưu lại trên bục phát
biểu chờ nghe khán giả đặt câu hỏi, đưa ánh mắt từ bên trái sang bên phải,
rồi lại từ bên phải sang bên trái nhìn những hàng xe chật cứng trên đường.
Từ nãy đến giờ, hàng xe dài ấy vẫn chưa nhích được thêm chút nào. Người
ta bị vây khốn ở đó, không biết làm gì, chỉ biết giương mắt lên quan sát
từng động tác nhỏ nhặt nhất của nàng. Bọn họ đều băn khoăn tự hỏi, rốt
cuộc người phụ nữ này đang định làm gì vậy? Những ánh mắt hàm chứa cả
sự tò mò lẫn vẻ không hứng thú, cả sự ngưỡng mộ lẫn vẻ coi khinh cùng
đuổi dồn lên Aomame đang leo sang phía bên kia hàng rào sắt. Tình cảm
của họ giống như một cán cân không ổn định, không nghiêng hẳn về bên
nào, mà cứ đung đưa qua lại. Một sự im lặng nặng nề buông xuống, bao
trùm xung quanh. Không ai giơ tay đặt câu hỏi (đương nhiên, dù có ai hỏi,
Aomame cũng chẳng định trả lời). Mọi người chỉ lặng lẽ chờ đợi một cơ