1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 232

Aomame hơi nhăn mặt. “Những chuyện như thế đôi lúc cũng cần thiết.

Mặc dù tôi cũng hiểu đây không phải là chuyện đáng được tán đồng cho
lắm.”

Bà chủ vươn tay ra, nhẹ nhành đặt tay lên bàn tay Aomame. “Dĩ nhiên,

thỉnh thoảng cũng cần như thế. Cô không phải ngại, tôi không hề có ý trách
móc gì cô đâu. Chẳng qua tôi chỉ thấy, cô hoàn toàn có thể sống hạnh phúc
như mọi người bình thường khác. Như là ở bên người cô yêu thương, chờ
đón một kết thúc có hậu chẳng hạn.”

“Nếu được như thế thì tốt. Nhưng chắc là khó.”
“Tại sao?”
Aomame không trả lời. Muốn giải thích cho rõ chuyện này không dễ.

“Nếu có chuyện riêng tư cần chia sẻ với ai đó, hãy đến gặp tôi,” bà chủ

nói, rồi rút bàn tay về, cầm khăn bông lên lau mồ hôi trên mặt, “Bất kể là
chuyện gì. Có lẽ tôi sẽ giúp được cô chút gì đó.”

“Vô cùng cảm ơn bà!” Aomame nói.
“Cũng có một số chuyện, nếu chỉ thỉnh thoảng buông thả mình thì không

giải quyết được.”

“Bà nói đúng.”
“Cô chưa bao giờ làm chuyện gì có hại cho bản thân,” bà chủ nói, “Chưa

từng một lần. Cô có biết không?”

“Tôi biết,” Aomame nói. Đúng như vậy, nàng thầm nghĩ. Mình chưa bao

giờ làm chuyện gì có hại cho bản thân. Nhưng vẫn có thứ gì đó lặng lẽ tích
tụ lại. Giống như lớp cặn ở dưới đáy chai rượu vang.

Đến giờ Aomame vẫn thường hồi tưởng lại thời điểm trước và sau cái

chết của Otsuka Tamaki. Mỗi lần nghĩ đến chuyện sẽ không còn được cùng
cô gặp mặt, chuyện trò, nàng lại cảm thấy thân thể mình như bị xé toang.
Tamaki là người bạn đầu tiên trong đời Aomame, bất kể chuyện gì hai
người cũng có thể dốc bầu tâm sự với nhau. Trước khi biết Tamaki,
Aomame chưa từng có người bạn nào như thế, và sau cô cũng không còn ai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.