1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 377

Chẳng lẽ mình đã nảy sinh tình cảm với cô bé này rồi sao? Không đúng,

không thể có chuyện ấy. Tengo tự nhủ. Chỉ là trên người cô có thứ gì đó, vô
tình đã làm rung động trái tim mình theo lối cơ học. Thế nhưng, tại sao
mình lại để ý đến bộ đồ ngủ cô ấy đã mặc như thế? Tại sao lại (và không ý
thức được một cách sâu sắc) cầm lên ngửi mùi hương còn sót lại trên đó?

Những câu hỏi cứ nổi lên. “Nhà văn không phải là người giải quyết vấn

đề, mà là người đưa ra vấn đề.” Người nói câu này hình như chính là
Chekhov. Một câu danh ngôn sâu sắc. Nhưng Chekhov không chỉ đối xử
với tác phẩm của mình như thế, mà khi đối mặt với cuộc đời mình, ông
cũng luôn giữ thái độ ấy. Chỉ có vấn đề đặt ra, nhưng không có vấn đề được
giải quyết. Ông biết mình đã mắc bệnh phổi nan y (bản thân ông chính là
bác sĩ, không thể nào không biết), nhưng lại cố gắng bỏ qua sự thật này,
cho đến lúc chết cũng không chịu tin rằng mình đang trên con đường đến
với cái chết. Ông không ngừng ho ra máu, ra đi khi tuổi vẫn còn trẻ.

Tengo lắc đầu, đứng lên khỏi bàn. Hôm nay là ngày người tình của mình

đến, tiếp theo còn phải giặt quần áo, quét dọn nhà cửa. Việc suy nghĩ để sau
hãy tính.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.