1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 622

“Khi nào xong việc, đến ga Shinjuku gọi vào số điện thoại này,”

Aomame nhắc lại.

“Mặc dù chắc chắn cô đã hiểu, tôi vẫn phải nhắc lại: đừng ghi lại số điện

thoại. Lúc về nhà thì phá hỏng rồi vứt luôn máy nhắn tin đi.”

“Biết rồi. Tôi sẽ làm vậy.”
“Mọi bước đều đã được sắp xếp ổn thỏa. Cô không cần lo lắng gì hết.

Những chuyện sau này cứ giao phó cho chúng tôi.”

“Tôi không lo lắng,” Aomame nói.

Tamaru trầm ngâm một lúc. “Có thể nói mấy câu thực lòng không?”
“Anh nói đi.”
“Tôi không có ý nói việc cô và bà chủ đang làm là uổng công vô ích. Đó

là chuyện của hai người, không phải của tôi. Nhưng tôi nghĩ, làm như vậy
nói nhẹ nhất thì cũng là rồ dại. Hơn nữa, còn chẳng khi nào chấm dứt
được.”

“Có lẽ vậy,” Aomame đáp. “Nhưng chuyện này không thể nào thay đổi

được nữa.”

“Như là mùa xuân phải có tuyết lở vậy thôi.”
“Chắc thế.”

“Nhưng, người bình thường với hiểu biết bình thường thì sẽ không lại

gần chỗ có thể xảy ra tuyết lở vào mùa có thể xảy ra tuyết lở.”

“Người bình thường với hiểu biết bình thường thì ngay từ đầu đã không

thảo luận vấn đề này với anh rồi.”

“Cũng có thể,” Tamaru thừa nhận. “Phải rồi, cô có người nhà nào cần

thông báo khi ngộ nhỡ xảy ra tuyết lở không?”

“Không có người nhà.”
“Vốn là không có, hay là có mà như không?”
“Có mà như không,” Aomame trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.