1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 675

Tengo luôn luôn làm việc nhanh nhẹn chăm chỉ, là một người đàn ông rất
kiên cường. Tuy không có khả năng nhìn vào nội tâm mình, cũng chẳng có
trí tưởng tượng, nhưng ông có đầy đủ ý thức về giá trị đạo đức của bản
thân; ý chí ông thuần phác nhưng mạnh mẽ. Chẳng những vậy, ông còn
chịu khó chịu khổ, Tengo chưa bao giờ nghe ông than thở hay oán trách gì.
Thế nhưng, người ngồi trước mắt anh lúc này chẳng qua là một cái vỏ
không, một căn phòng trống đã bị tước đoạt hơi ấm mà thôi.

“Ông Kawana,” Y tá Tamaru gọi cha anh. Giọng nói rõ ràng tròn trịa, âm

vang. Hiển nhiên, cô đã được huấn luyện để nói với các bệnh nhân bằng
giọng nói ấy. “Ông Kawana à, phấn khởi lên đi chứ. Con trai ông đến thăm
này.”

Cha Tengo lại xoay mặt qua. Đôi mắt vô hồn ấy khiến Tengo nghĩ đến

hai cái tổ chim én trống không bỏ lại bên dưới mái hiên.

“Cha khỏe không ạ?” Tengo nói.
“Ông Kawana, con trai ông ở Tokyo đến thăm này,” Y tá lại cất tiếng.

Cha anh không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Tengo, tựa như

đang đọc một tấm biểu ngữ không thể hiểu nổi viết bằng tiếng nước ngoài.

“Sáu giờ rưỡi là bắt đầu bữa tối tập thể,” Y tá dặn Tengo, “Từ giờ đến

trước lúc ấy anh cứ tự nhiên.”

Sau khi y tá đi khỏi, Tengo thoáng do dự giây lát, rồi bước đến trước mặt

cha, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với ông. Chiếc ghế bọc vải đã phai màu,
dường như được dùng từ rất lâu rồi, phần gỗ chi chít sẹo. Ánh mắt cha
Tengo dịch chuyển theo các động tác của anh.

“Cha khỏe không?” Tengo hỏi.
“Vâng, nhờ phúc của anh,” Cha anh đáp bằng giọng hết sức khách khí.
Tengo không biết sau đấy nên nói gì. Anh đưa tay nghịch nghịch chiếc

cúc thứ ba từ trên xuống của cái áo sơ mi bò, đưa mắt nhìn khu rừng chắn
gió bên ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn mặt cha.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.