1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 677

“Anh chẳng là gì cả,” Cha Tengo lặp lại câu nói ấy bằng giọng vô cảm,

“Trước đây chẳng là gì, hiện giờ chẳng là gì, sau này có lẽ cũng chẳng là gì
cả.”

Thế là đủ rồi, Tengo thầm nghĩ.

Anh rất muốn đứng dậy, ra ga, lên tàu về thẳng Tokyo. Những gì cần

nghe thì đã nghe rồi. Nhưng anh không thể đứng dậy. Giống như chàng
thanh niên lưu lãng đến Thành phố mèo, anh cũng có lòng hiếu kỳ, muốn
biết lý do sâu xa ở đằng sau tất cả mọi thứ, muốn nghe thấy câu trả lời sáng
tỏ hơn nữa. Dĩ nhiên, trong đó cũng ẩn giấu sự hiểm nguy. Nhưng nếu đánh
mất cơ hội này, chỉ e rằng mãi mãi anh không hiểu được bí mật về chính
anh. Có lẽ nó sẽ bị vùi lấp hoàn toàn trong một mớ hỗn độn mơ hồ.

Tengo thầm sắp xếp câu chữ trong đầu, điều chỉnh lại một lần nữa, sau

đó không chút do dự cất tiếng hỏi. Nghi vấn này, từ thời thơ ấu anh đã
nhiều lần suýt buột miệng hỏi, nhưng rốt cuộc vẫn không thốt được thành
lời.

“Có nghĩ là cha không phải cha đẻ của con, đúng không ạ? Giữa hai

chúng ta không có quan hệ huyết thống, có phải không?”

Cha Tengo không nói một lời, ngước mắt nhìn anh. Từ nét mặt ấy, không

thể biết ông có lý giải được ý nghĩa của câu hỏi đó hay không.

“Trộm sóng là hành vi trái pháp luật,” Cha Tengo nhìn vào mắt anh, nói.

“Cũng như trộm tiền vậy. Anh nói có phải không?”

“Chắc là vậy,” Tengo tạm thời biểu thị đồng ý.

Cha anh có vẻ rất hài lòng, gật đầu lia lịa.
“Sóng điện không phải mưa cũng không phải tuyết, không phải thứ miễn

phí rơi từ trên trời xuống,” Cha Tengo lại nói.

Tengo ngậm chặt miệng, nhìn bàn tay cha. Hai tay cha đặt ngay ngắn

trên đầu gối. Tay phải đặt lên đầu gối phải, tay trái đặt lên đầu gối trái. Hai
cánh tay đó bất động, vừa đen vừa nhỏ, trông như bị phơi nắng đến tận
xương. Một đôi bàn tay từng trải qua nhiều năm tháng làm việc ngoài trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.