1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 816

viên được phép. Tôi không nghĩ là đến mức độ ấy, nhưng ngộ nhỡ đúng
thật thì chẳng khác nào chúng tôi đang ôm một quả bom hẹn giờ.”

“Có lẽ chỉ là một chuỗi trùng hợp may mắn thôi.”

“Kể cả vậy thì cũng không thể may mắn mãi được,” tay biên tập viên

nói.

Tengo cám ơn anh ta, rồi dập máy.
Tengo đặt ống nghe xuống, nói với Fukaeri: “Khoảng một tuần nay anh

Komatsu không đến công ty. Họ không thể liên lạc với anh ta.”

Fukaeri không nói gì.
“Những người ở bên cạnh anh hình như đang lần lượt biến mất, hết

người này đến người khác,” Tengo nói.

Fukaeri vẫn không nói gì.

Tengo bỗng nhớ đến một sự thực rằng mỗi ngày con người mất đi năm

mươi triệu tế bào da. Chúng bong tróc, hóa thành những hạt bụi nhỏ xíu
không thể thấy bằng mắt thường, biến mất trong không khí. Đối với thế
giới này, có lẽ chúng ta cũng chỉ là những tế bào da nhỏ bé. Nếu đúng vậy,
chẳng có gì lạ khi một hôm có người bỗng nhiên biến mất.

“Có lẽ người tiếp theo sẽ là anh,” Tengo nói.
Fukaeri khẽ lắc đầu. “Anh sẽ không biến mất.”

“Tại sao anh lại không biến mất.”
“Vì em đã trừ tà.”
Tengo ngẫm nghĩ mấy giây, song không tìm ra kết luận nào. Ngay từ đầu

anh đã hiểu, có vắt óc suy nghĩ mấy cũng chỉ uổng công. Dù vậy, anh vẫn
không thể hoàn toàn từ bỏ nỗ lực suy nghĩ.

“Dù sao thì giờ chúng ta cũng không thể gặp Komatsu ngay được,”

Tengo nói, “Và anh cũng không thể trả lại tiền cho anh ta.”

“Tiền không phải là vấn đề,” Fukaeri nói.
“Vậy cái gì mới là vấn đề?” Tengo thử dò hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.