1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 822

một người Gilyak có thể tiếp tục tiến lên ngay cả khi không có đường.
Nhưng Tengo thì không.

“Anh đang tìm một người,” Tengo chuyển chủ đề, nói. “Một người phụ

nữ.”

Đề cập vấn đề này với Fukaeri chẳng có ý nghĩa gì cả. Dĩ nhiên là vậy.

Nhưng Tengo rất muốn nói chuyện này với ai đó, ai cũng được. Anh muốn
nói ra nỗi nhớ của anh đối với Aomame. Dường như, nếu anh không làm
vậy, Aomame sẽ lại càng xa anh hơn nữa.

“Đã hai mươi năm anh không gặp cô ấy. Lần cuối cùng anh gặp cô ấy là

hồi anh mười tuổi. Cô ấy bằng tuổi anh. Bọn anh là bạn cùng lớp ở trường
tiểu học. Anh đã thử nhiều cách song vẫn chưa tìm ra tung tích cô ấy.”

Đĩa nhạc đã hết. Fukaeri nhấc đĩa lên khỏi bàn quay, nheo mắt, hít ngửi

mùi nhựa mấy lần liền. Sau đó, cô cẩn thận đút đĩa vào túi giấy, chú ý để
không để dấu vân tay in lên mặt đĩa, sau đó nhét túi giấy vào vỏ đĩa, nhẹ
nhàng, đầy tình yêu thương, như thể đang chuyển một chú mèo con đang
say ngủ ra chiếc giường dành cho nó.

“Anh muốn gặp người đó,” Fukaeri hỏi, rút đi dấu chấm hỏi ở cuối câu.
“Phải, với anh cô ấy là người rất quan trọng.”
“Hai mươi năm qua anh có tìm cô ấy không,” Fukaeri nói.

“Không,” Tengo nói. Trong khi tìm lời nói tiếp, hai bàn tay anh đặt trên

bàn vặn xoắn vào nhau, “Nói thật, đến hôm nay anh mới bắt đầu tìm kiếm
cô ấy.”

Gương mặt Fukaeri thoáng hiện lên vẻ khó hiểu.
“Hôm nay,” cô nói.

“Nếu cô ấy quan trọng như thế, tại sao mãi đến hôm nay anh mới đi tìm

cô ấy?” Tengo hỏi thay cho Fukaeri. “Hỏi rất hay.”

Fukaeri im lặng nhìn Tengo.
Tengo sắp xếp lại mạch tư duy trong đầu, rồi nói: “Có lẽ anh đã đi một

quãng đường vòng rất dài. Cô bé tên là Aomame ấy, nói thế nào nhỉ? Bấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.