1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 834

“Một trong những điều tôi muốn nói là đến giờ tôi vẫn thường nhớ đến

nó,” Tamaru đáp. “Không phải tôi mong được gặp lại nó hay gì. Tôi không
hề muốn gặp lại nó. Giờ có gặp lại nhau cũng chẳng biết nói gì. Chỉ là, ừm,
hình ảnh nó tập trung hết tinh thần ‘lôi con chuột ra’ khỏi khúc gỗ, cho đến
giờ vẫn in sâu trong đầu tôi một cách sống động, là một trong những cảnh
tượng trong tâm trí quan trọng nhất đối với tôi. Nó dạy tôi điều gì đó, hoặc
cố dạy tôi điều gì đó. Con người ta cần những thứ như thế để tiếp tục sống,
những cảnh tượng trong tâm trí có ý nghĩa với họ, cho dù họ không thể giải
thích bằng lời. Ở chừng mực nào đó, có thể nói chúng ta sống chính là để
tìm cách giải thích những thứ ấy. Tôi nghĩ như thế.”

“Ý anh là, chúng giống như nền tảng cho sự sống của chúng ta?”

“Có lẽ.”
“Tôi cũng có những cảnh tượng trong tâm trí như thế.”
“Cô nên trân trọng chúng.”

“Tôi sẽ trân trọng,” Aomame nói.
“Có một chuyện nữa mà tôi muốn nói, đó là tôi sẽ dốc hết khả năng mình

để bảo vệ cô. Nếu cần thiết phải đánh ngã ai đó, cho dù kẻ ấy là ai, tôi cũng
sẽ đập bẹp hắn. Thắng hay thua, tôi cũng sẽ không bỏ rơi cô.”

“Cám ơn anh.”

Mấy giây yên lặng.
“Mấy ngày này cô đừng ra khỏi căn hộ đó. Nhớ kỹ, chỉ cần bước ra một

bước, bên ngoài là rừng rậm nguyên sinh. Cô biết chưa?”

“Biết rồi,” Aomame đáp.

Đầu bên kia gác máy. Khi đặt ống nghe xuống, Aomame mới nhận ra,

nãy giờ mình nắm nó chặt đến mức nào.

Aomame nghĩ, có lẽ Tamaru muốn truyền đạt đến mình rằng giờ đây

mình đã là một thành viên không thể thiếu trong gia tộc của họ, và mối nối
khi đã hình thành thì không gì có thể cắt lìa được nữa. Mình và họ được kết
nối với nhau bằng mối quan hệ huyết thống nhân tạo, có thể nói vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.