1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 833

cho ai, chỉ cắm cúi lặng lẽ khắc chuột gỗ. Nó cầm khúc gỗ trên tay nhìn
chằm chằm một lúc lâu, cho đến khi nhìn ra được bên trong đó đang ẩn nấp
con chuột gì, tư thế như thế nào. Nó mất khá nhiều thời gian mới nhìn ra
được điều đó, nhưng một khi đã thấy thì việc còn lại của nó chỉ là vung dao
lên lôi con chuột ra khỏi khúc gỗ mà thôi. Nó thường nói: ‘Lôi con chuột
ra,’ và con chuột bị nó lôi ra ấy trông cứ như sắp sửa chạy vèo đi vậy.
Thằng bé cứ không ngừng giải phóng những con chuột tưởng tượng bị
giam cầm trong các khúc gỗ.”

“Còn anh là người bảo vệ thằng bé.”

“Đúng vậy. Không phải tôi chủ động muốn làm thế, mà là bị đặt vào vị

trí đó. Đó là vị trí của tôi. Và một khi cô tiếp nhận một vị trí nào đó thì dù
xảy ra chuyện gì cô cũng phải giữ lấy. Đây là quy tắc. Chẳng hạn, nếu có
đứa giật con dao khắc của thằng bé ấy, tôi sẽ xông lên đánh ngã nó. Ngay
cả khi đối phương lớn hơn hay to khỏe hơn, hoặc không chỉ có một đứa, tôi
cũng phải đánh ngã bọn đó. Dĩ nhiên cũng có lúc tôi bị chúng nó đập tơi
bời, rất nhiều lần là đằng khác. Nhưng đây không phải là chuyện thắng
thua. Dù thắng hay thua, tôi cũng luôn giành lại được dao khắc về cho nó.
Đó là cái chính. Cô hiểu không?”

“Tôi nghĩ là hiểu,” Aomame nói, “Nhưng rốt cuộc anh vẫn bỏ thằng bé

đó lại.”

“Vì tôi phải sống tiếp. Tôi không thể mãi mãi ở bên cạnh trông chừng nó

được. Tôi không dư dật đến thế. Lẽ dĩ nhiên thôi.”

Aomame lại xòe bàn tay phải ra, nhìn chăm chú.
“Có mấy lần tôi thấy anh cầm một con chuột nhỏ bằng gỗ trên tay. Của

thằng bé đó làm phải không?”

“Phải. Đúng thế. Nó làm cho tôi một con nho nhỏ. Tôi mang theo lúc

trốn khỏi cô nhi viện. Đến giờ vẫn giữ bên mình.”

“Anh Tamaru, tại sao anh lại nói những chuyện này với tôi? Tôi cảm

thấy, anh hoàn toàn không phải loại người không dưng lại đi nói về bản
thân mình.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.