21 PHẨM CHẤT VÀNG CỦA NHÀ LÃNH ĐẠO - Trang 119

Schwarzkopf đã làm hết mình trong tình thế xấu đó. Ông đề xuất các biện
pháp giảm thiểu thương vong, và cứ khi nào có chiến sĩ bị thương do bom
mìn, ông lại tới kiểm tra ngay, dùng dao lấy mảnh kim loại ra, đồng thời trò
chuyện với những chiến sĩ khác giúp họ nâng cao ý chí.

Vào ngày 28 tháng 5 năm 1970, có một người lính trúng mìn, và
Schwarzkopf đã bay ngay tới đó. Khi trực thăng đang đưa người lính bị
thương lên, một người lính khác dẫm phải mìn, chân của anh ta bị thương
nặng. Anh ta nằm giãy giụa trên đất, la hét và than khóc. Đó là lúc mọi
người nhận ra tất cả họ đều đang đứng giữa bãi mìn chứ không phải là một
cái bẫy đơn.

Schwarzkopf tin rằng người lính bị thương có thể sống sót, thậm chí giữ
được cái chân của mình nếu ngừng giãy giụa. Chỉ duy nhất một việc
Schwarzkopf có thể làm là theo sau và giữ anh ta nằm yên. Schwarzkopf đã
viết:

Tôi bắt đầu đi qua bãi mìn, bước chậm chạp từng bước, gắn chặt mắt xuống
đất, dò tìm các ngạnh mìn nhỏ lộ lên khỏi đất. Đầu gối tôi run mạnh đến nỗi
mỗi lần bước đi, tôi phải dùng hai tay túm lấy chân mình, giữ chặt trước khi
bước tiếp… Thời gian tưởng như dài cả ngàn năm trước khi tôi chạm tới
cậu lính…

Lúc đó, Schwarzkopf nặng tới 108kg, là đấu sĩ một thời ở West Point, đã
kẹp chặt cậu lính bị thương và giúp anh ta bình tĩnh. Điều đó đã cứu sống
anh ta. Với sự giúp đỡ của đội kỹ thuật, Schwarzkopf đã đưa mình và
những người khác ra khỏi bãi mìn.

Hành động Schwarzkopf hôm đó có thể xem là biểu hiện của tính anh hùng,
lòng dũng cảm hay thậm chí sự liều lĩnh. Nhưng tôi nghĩ từ đúng nhất để
miêu tả chính là “tinh thần phục vụ”. Vào cái ngày tháng 5 đó, cách duy
nhất để ông có thể trở thành nhà lãnh đạo có ảnh hưởng sâu sắc chính là
phục vụ người lính gặp nạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.