26 TRUYỆN NGẮN SƠN NAM - Trang 140

- Hửi làm sao được. Hồi khuya, rô tiểu nhânxong con gà, tôi thấy nó

chảy mỡ quá nhiều. Tôi tiếc hùi hịu, nên nấu cơm nếp, trộn với mỡ gà.
Cơm nếp đó nằm trong gói này. Nó thơm như thịt gà vậy!

Thế là hành khách lại chứng kiến một cảnh vui vui: gói hành lý, lương

thực được mở ra. Bắp đùi của ông và của bà kề sát lại, trở thành cái mâm
cơm. Họ ngồi kề vai nhau; bà tặng cho ông một cái đùi gà, ông nói lẩm
bẩm:

- Bậy quá! thiếu rượu đế!
- Hí! Uống rượu say sưa, thiên hạ phiền. Nè, nem sống thiếu gì! Cây

nhà lá vườn. Rau răm, rau húng cây, rau húng lủi... nè dưa leo, nè ớt.

Hành khách đổ dồn hàng chục đôi mắt về hía đôi vợ chồng già. Bà nói

với ông:

- Mời họ ăn không? Mình nên mời một tiếng.
- Theo tục lệ, không ai mời ai cả. Ra đường, mạnh ai nấy lo, tiền ai

nấy xài. Thí dụ như chiếc tàu này gặp dông bão, rủi chìm thì mạng ai nấy
lội. Chết ai nấy chịu. Mình mời lung tung, thiên hạ không ưa. Bộ mình
khinh khi, cho rằng thiên hạ đói hay sao? Họ no hết rồi. Họ không ăn như
mình chì vì... họ no hoặc họ chưa muốn ăn. Mình cứ tự nhiên, đừng mắc
cỡ.

❉❉❉

Hai vợ chồng lên bờ sau chót. Bầu không khí nóng nực quá. buổi trưa,

chọ vắng teo. Hầu hết các tiệm phố đều đóng cửa hoặc hép bớt cửa cái.

Bà hương trưởng sửng sốt vì đường đá quá rộng và quá cứng! Chỗ này

đá trồi lên lởm chởm, đau chân, chỗ kia, mặt đường đen thui, nhão nhoẹt
mớ dầu hắc tráng đường chảy ra như dầu sôi. Ông hương trưởng cắm đầu,
bước tới, sát bên lề:

- Mình cứ đi theo tôi! Cứ theo đường thẳng từ đây tới mé sông. Rồi từ

mé sông trở lại bến tàu này, kẻo lạc lối. Buồn quá!

Ông hương trưởng không muốn che giấu nỗi buồn vô tận của mình.

Người quá lại khá nhiều nhưng chẳng một ai chịu khó nhìn ông, chào hỏi
như ở thôn quê. Rõ ràng chợ búa là chốn buồn tẻ, buổi trưa, muốn tìm bóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.