26 TRUYỆN NGẮN SƠN NAM - Trang 41

- Nó giống như lúa khác vậy thôi. Nhưng ăn không ngon cơm, bán mất

giá. Mỗi mùa, mình cứ dời chỗ, theo kiểu làm rẫy trên núi. Chim chuột sâu
bọ đâu có hay biết mà phá hoại. Tháng Hai, sau ngày Tết, em tới đó gieo
mạ với anh? Chịu không? Rồi tháng Bảy, mình gặt, chừng vài chục giạ.
Mình mượn chiếc ghe của ba.

Lệ dàu dàu nét mặt, không trả lời. Bấy giờ nàng đã hiểu tại sao Tư Cồ

cứ rong chơi quanh năm mà vẫn tự hào là kẻ... chí thú làm ăn, khôn ngoan,
lương thiện. Anh ta tự hào đến mức khinh khi kẻ khác - những kẻ chỉ biết
ham thích vùng đất cao ráo, không phèn, không ngập lụt, thứ đất sản xuất
lúa ngon thơm hơn.

Tư Cồ nói:
- Sao em nín thinh vậy? Hay là em muốn bỏ anh? Chán thằng chồng

nghèo này hả?

Giọng Tư Cồ buồn rầu. Anh ta bớt nói, khi xuồng vào xóm. Anh ta

nhớ tới vùng đất gần Ðông Hồ mà từ xưa đến giờ, không ai sản xuất ra lúa
gạo nổi. Họ sự nước. Họ sợ cỏ hoang. Họ là loại cỏ cây. Từ khi học được
kỹ thuật làm ruộng Lò Bom với ông lão vô danh, tư Cồ mừng quýnh như
kẻ học được phép tiên, do kẻ siêu phàm truyền lại. Anh bám lấy nghề, sống
thử. Nhưng muốn sống thì phải có lúa gạo, có tình yêu. Tình yêu muốn bền
vững thì phải có thông cảm sâu sắc.

- Sao em lại không nói? Lệ...
- Nói gì bây giờ?
- Ở với anh không? Anh đã cưới hai người vợ, rồi cả hai người đó lần

lượt bỏ anh, trong mùa phát cỏ. Chẳng cô nào trở lại với anh, khi gieo mạ,
gặt lúa. Họ chê anh.

Lệ suy nghĩ vẩn vơ. Tư Cồ yêu vùng đất phèn mà thiên hạ đều chê là

vùng đất bỏ. Giờ đây nàng yêu Tư Cồ, người mà thiên hạ chê là thô tục, bất
lương. Thôi thì cũng hy sinh theo chàng ta vài năm, để chúng tỏ lòng nàng
khác hơn loại cỏ cây. Nàng đáp:

- Ừ! Gieo mạ thì gieo mạ. Gặt lúa thì gặt, em không ngán. Nhưng em

chỉ xin anh một điều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.