26 TRUYỆN NGẮN SƠN NAM - Trang 96

rồi ai về nhà nấy.

Ánh đuốc tàn rụi dần. Ông Năm Hên nói:
- Sợ ma không? Nếu sợ thì cháu cứ dỡ cái nóc nhà lá này mà bó lại

làm đuốc.

Ánh lửa tắt. Tôi lính quýnh chưa biết ứng phó ra sao. Thật ra tôi sợ

ma, vì sực nhớ tới hai khúc xương chânchôn vùi sau hè. Giọng ông Năm
Hên trổi lên trong bóng tối, ghê rợn như giọng nói của ma:

- Ông cai tổng Hy hiểu lầm. Bữa nay, bác ra nghề lần chót... Ồ, sức

bác còn dẻo lắm, cháu thấy không? Bác cỡi lên lưng sấu, lật hai cái chân
trước của nó cho trở ngược lên lưng rồi bác điều khiển như người cầm
cương ngựa. Nó phải quẹo lên bãi như ý muốn của bác. Rồi bác thọt cho nó
đui hai con mắt. Kỳ sau, nếu muốn bắt sấu, cháu làm theo cách đó. Bốn
mươi năm kinh nghiệm của đời bác!

- Dạ, cháu không dám. Ðể cháu thuật lại cho ông cai tổng Hy biết đầu

đuôi.

Ông Năm Hên nói gắt:
- Ðừng cho ổng biết gì ráo. Hồi cỡi trên lưng sấu bác đâu nhớ tới hai

lượng vàng? Bác ra nghề lần chót đâu phải vì ông cai tổng Hy mà vì lý do
khác. Nếu tiếc hai lượng vàng, ổng cứ mướn thợ chài tới đó mà vãi... mò
lên. Trời đất chứng minh cho bác.

Bầu không khí trở nên nặng nề. Dưới mé sông, sấu quậy đùng đùng,

con sống giành xác con chết. Ông Năm Hên vụt đứng dậy:

- Cháu ở đây ngủ, bác về liền bây giờ. Tới đây là dứt.
- Trời đất! ban đêm, bác đi đâu? Tội nghiệp cháu.
Ông Năm Hên ra khỏi cửa, mắt đăm đăm hướng về phía bãi bùn:
- Nhắn với ông cai tổng: cứ cúng cơm trên bàn thờ, vì người chết đã

ngậm cười.

Tôi lính quýnh, tìm cách cầm chân ông Năm:
- Thưa bác, còn cái ống tre đứng mấy ngọn mun nè!
Nhưng ông Năm mất dạng trong bóng tối. Tiếng nói của ông, ngày

càng nhỏ rí nói vọng về căn chòi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.