3 ĐÊM TRƯỚC GIAO THỪA - Trang 73

"Anh Kenji!"
"Sao vậy?"
"Bình thường ra thì em rất thích những câu tán dóc, đặc biệt là chuyện

về Kitaro của anh nhưng hình như hôm nay anh lại không thành công thì
phải."

Không phải là tôi tán dóc. Tôi đã nhầm từ "papyris" thành "calpis ".

Tôi đã không để tâm nên không nghe rõ những lời Jun nói. Tôi như đang ở
trên mây.

"Em không thấy có vết máu dính trên đó nhưng trông nó lại đen đen

bẩn bẩn. Chắc không phải là máu khô đâu anh nhỉ?"

"Đúng vậy!" Tôi chợt buột miệng. Tôi đã không còn đủ ý chí để giữ

đúng lời hứa với bản thân, quyết không làm cho Jun phải lo lắng. "Chắc đó
là một mảnh da của một ai đấy!"

"Sao ông ta lại làm chuyện đó?"
"Đó là một lời cảnh cáo! Ý muốn cảnh cáo anh là cấm không được báo

với cảnh sát!"

Tiếng điện thoại lại reo lên từ trong túi áo jacket tôi đang mặc. Tôi có

một cảm giác lo lắng khác lạ. Frank đang gọi cho tôi.

"Hi! Kenji! Cậu thế nào rồi?"
Tiếng của Frank nói nghe rất trong, rõ, cứ như không phát ra từ miệng

mà từ não qua thùy não phát ra ngoài vậy. Hình như không phải Frank gọi
từ phòng của khách sạn mà từ một trạm điện thoại công cộng. Trong quán
có treo tấm biển ghi dòng chữ “Không nghe điện thoại di động ở đây" nên
Jun ra hiệu cho tôi là phải ra ngoài nghe điện thoại. Nhưng một nhân viên
đang xếp bánh nói với tôi cứ ở đó nghe cũng được vì hiện tại vẫn chưa có
khách nào đang ngồi cả. Jun đã nói xin lỗi với cô nhân viên đó. Jun rất thích
đến cửa hàng bánh này nên Jun cũng có quen cô nhân viên bán hàng này.
Tôi nghĩ trong giọng nói của Frank có một sức mạnh làm thay đổi những
cảnh sống thường ngày đó. Tôi vừa nghe Frank nói vừa nhìn Jun và cô nhân
viên nói chuyện mà trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

"À! Tôi vẫn khỏe mà!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.