451 ĐỘ FAHRENHEIT - Trang 137

"Mildred!"

Cô chạy ngang qua, thân cứng đờ, mặt bự phấn, miệng chẳng thấy

đâu, không thoa son.

"Mildred, em khồng phải là người báo động đấy chứ!"

Cô dúi cái va li vào chiếc xe con bọ đang đợi, chui vào xe rồi ngồi

lẩm bẩm, "Gia đình khốn khổ, gia đình khốn khổ, ôi chẳng còn gì nữa,
chẳng còn gì, chẳng còn gì..."

Beatty túm vai Montag khi chiếc xe rồ máy phóng đi, vọt lên bảy

chục dặm một giờ, xuống tít xa dưới phố, mất hút.

Có một tiếng rắc nghe như nhũng phần rơi rụng của một giấc mơ

chế tác bằng kính, gương và những lăng kính pha lê biến dạng. Montag
quay người như thể lại có thêm một cơn bão không hiểu nổi khác vừa xoay
người anh, để cho anh thấy Stoneman và Black vung rìu, đập nát các khung
cửa sổ để thông khí.

Tiếng cọ khẽ của một con nhậy có cái đầu của thần chết chạm vào

màn chắn đen lạnh. "Montag, Faber đây. Anh có nghe tôi không? Chuyện
gì xảy ra vậy?"

"Chuyện này đang xảy ra với tôi," Montag nói.

"Ngạc nhiên kinh quá nhỉ," Beatty nói. "Bởi bất cứ ai ngày nay đều

biết, điều tuyệt đối chắc chắn là sẽ không có chuyện gì xảy ra với tôi.
Người khác chết, tôi vẫn sống. Chẳng có hậu quả nào, chẳng có trách
nhiệm nào. Nhưng thực ra hậu quả với lại trách nhiệm, nhũng thứ ấy có
đấy. Nhưng ta đừng nói tới chuyện đó nữa, hả? Cho đến khi hậu quả tóm
được anh thì muộn quá rồi, đúng không, Montag?"

"Montag, anh trốn thoát được không, chạy đi?" Faber hỏi.

Montag bước đi nhưng không cảm thấy hai chân mình chạm nền xi

măng, chạm cỏ đêm. Beatty bật bộ mồi lửa ở ngay gần đó, ngọn lửa nhỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.