5 GIỜ 25 PHÚT - Trang 107

Tại đây, bà giới thiệu hai "anh em" với chồng, ông Curtis, một ông già

tóc hoa râm, vẻ mặt như thể giận dữ với ai không biết. Họ uống trà nóng,
ăn bánh phết bơ và trứng luộc. Vừa ăn, hai "anh em" vừa nghe bà Curtis
thao thao kể đủ mọi chuyện. Và đúng như Enderby nói, chỉ sau nửa giờ, họ
đã biết họ tên và nét lớn về mọi người trong cái xóm nhỏ này.

Đầu tiên là bà Percehouse, ở biệt thự số 4, không chồng, tuổi trung

niên và tính nết hâm hâm. Bà ta đã đến đây được sáu năm và bảo sẽ chết tại
nơi này.

Bà Curtis kể.

- Khí hậu ở đây rất tốt, từ ngày lên đây ở, bà Percehouse khỏe khoắn

hẳn lên. Bà ta có một người cháu, anh ta thỉnh thoảng đến đây thăm cô. Lúc
này anh ta đang ở đây. Theo tôi, anh ta lên đây không phải để thăm bà ta,
mà chỉ để canh giữ cho gia tài của bà cô khỏi lọt ra ngoài. Tên anh là
Garfield.

Hai anh em đưa mắt nhìn nhau, họ đã nghe nói đến cái tên này trong

số những người chơi trò "bàn ma".

Bà Curtis nói tiếp:

- Ngôi biệt thự số 6, đối diện với nhà tôi ở bên kia đường là của ông

Duke. Thoạt đầu tôi tưởng ông ta là cựu quân nhân, nhưng không thấy ông
ta có dáng dấp nhà binh tý nào. Không như thiếu tá Burnaby, nhìn từ xa đã
biết ông ta là người nhà binh rồi.

- Biệt thự số 3 là của cụ Rycroft độc thân. Nghe đâu cụ thỉnh thoảng đi

đến những vùng đất xa lắc kiếm những giống chim lạ cho Bảo tàng British.
Nhà ông cụ toàn sách là sách chẳng có đồ đạc gì khác.

- Biệt thự số 2 là của đại úy Wyat, thương binh, có một tên đầy tớ

Châu Phi. Anh này rất kém chịu lạnh, cho nên trong nhà lúc nào cũng nóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.